Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp
Hứa Kiệt cũng chỉ mua cho cô một cái túi ba mươi ngàn mà thôi, còn Lục
Trần vì Lâm Di Quân mà mua tất cả những gì trong tiệm, tổng cộng bốn triệu
năm trăm, rõ ràng, trước mặt Lâm Di Quân, cô ta hoàn toàn biến thành một tên hề.
Lòng Vương Uyển như chết lặng.
Cô ta không thể nào ngờ được, một người bảo vệ, một người nhân viên,
Lâm Di Quân và Lục Trần làm sao có thể có số tiền tiết kiệm như vậy.
Cô ta không cam lòng!
Đây chính là cơ hội ngàn năm có một để cô ta khoe khoang trước mặt
Vương Tuyết
Hứa Kiệt lại nhìn Lục Trần, ánh mắt híp lại.
Đây là bảo vệ trong miệng Vương Uyển.
Hắn nhìn Vương Uyển, đột nhiên có chút buồn cười.
Mọi thứ ngày hôm nay, có thể nói là do Vương Uyển tự chuốc lấy.
Hắn không ngốc, hắn nhìn ra được từ đầu đến cuối, bất kể là Lâm Di
Quân hay là Lục Trần, đều không muốn khoe khoang cái gì trước mặt VươngUyển.
Nếu không phải Vương Uyển ép người quá đáng, hắn tin rằng Lục Trần sẽ không so đo với Vương Uyển như này.
Trong lòng hắn thở dài, vừa kiêng dè Lục Trần, vừa cảm nhận một chút bi ai cho Vương Uyển.
Nhưng mà hắn cảm thấy trải qua sự việc lần này, hắn tin rằng lòng ham
muốn so sánh ganh đua của Vương Uyển này sẽ khiêm tốn lại một chút.
"Lâm Di Quân, chúng mày có mấy đồng tiền dơ bẩn thì giỏi lắm sao?
Muốn làm gì thì làm sao?" Từ Phương nhìn dáng vẻ nản lòng thoái chí của con gái, đau lòng không nhịn được, trách cứ Lâm Di Quân.
"Bác gái, cháu không tin nếu như hôm nay đổi thành mấy người khoe
khoang trước mặt cháu, đả kϊƈɦ cháu, bác còn có thể có cái ý nghĩ này? Hơn
nữa, xin bác nói cho rõ ràng, từ đầu tới cuối, đều là mấy người ganh đua so
sánh, chúng cháu có nói cái gì sao?" Lâm Di Quân có chút tức giận nói.
"Nhưng mà chị mày cùng lắm chỉ là đùa giỡn với mày, mày phải nghiêm
túc như thế sao? Mua cả tiệm gì gì đó, nếu không chúng mày sao không mua
cả trung tâm mua sắm luôn đi?" Từ Phương bất bình thay Vương Uyển.
"Bác gái, nếu như người mất mặt là cháu, bác có nói như thế không?"
Lâm Di Quân không biết nói gì, cô vốn cũng không muốn làm Vương Uyển
khó chịu, nhưng mọi thứ đều do Vương Uyển tự chuốc lấy, cô ta không nên
từng bước từng bước chọc giận Lục Trần, chẳng lẽ Lục Trần cũng không thể
phản kϊƈɦ một chút sao?"
"Mày gả cho một tên bất tài đã mất mặt rồi, còn sợ cái gì nữa, mày
nhường chị họ của mày một chút thì có sao?" Từ Phương vô sỉ nói.
"Bất tài? Chị cảm thấy người con rể bất tài nào có thể mua cả tiệm, con rể
của chị không phải là bất tài, hay là chị bảo nó giúp con gái của chị mua một
tiệm đi?" Vương Tuyết nghe xong không nhịn nữa, châm chọc nói.
Từ Phương bị Vương Tuyết châm chọc đến mặt mày trắng bệch, bà nhìn
về phía Hứa Kiệt, trong giờ phút này, bà rất muốn Hứa Kiệt có thể đứng ra
giúp bọn họ lấy lại thể diện.
Đáng tiếc ánh mắt của Hứa Kiệt nhìn về nơi khác, căn bản không muốn
đối mặt với Từ Phương.
Nhìn thấy Hứa Kiệt như thế, trong lòng Từ Phương càng thêm đố kỵ,
nhưng bà ta không dám nổi giận với Hứa Kiệt.
Nhà họ Vương bọn họ còn phải dựa vào Hứa Kiệt nâng lên, nếu như chọc
giận Hứa Kiệt, hắn chia tay với con gái bà ta, bà ta còn biết đi đâu tìm người
con rể có tiền như vậy nữa.
"Được rồi, em hai, hai người đã giỏi như vậy thì đừng về nhà chúng tôi
nữa, tự ở khách sạn bên ngoài đi!" Từ Phương tức giận nói ra.
"Hừ, ở khách sạn thì ở khách sạn, chị nghĩ rằng chúng tôi muốn ở cái nhà
rách đó của chị sao?" Vương Tuyết cũng tức giận nói.
"Đi thôi, không cần phải cãi." Sau khi sắp xếp xong mấy cái túi, Lục Trần
phát hiện Vương Tuyết và Từ Phương lại cãi nhau đến mức không thể tách
ra, nhíu mày đi ra ngoài.
Lục Trần đi, Vương Tuyết cũng chỉ có thể đi theo.
Nhìn thấy bọn người Lục Trần định quay về, Từ Phương cho rằng bọn
người Lục Trần còn vẫn muốn về nhà bà ta, bèn kéo con gái lên, nói: "Đi, đi
đuổi bọn họ ra, nhất quyết không để cho bọn họ ở nhà các con."
Vương Uyển gật nhẹ đầu, không phải bọn người Lục Trần rất có tiền sao,
đã thế thì ở khách sạn đi.
Lúc sắp đến nhà họ Vương, Lâm Di Quân gọi cho Lâm Di Giai, bảo cô
dẫn Kỳ Kỳ ra ngoài, đứng trước cửa đợi cô.
Ba người Từ Phương đi theo sau lưng đám người Lục Trần, nhìn thấy Lục
Trần ngồi trêи BMW 7, Lâm Di Quân ngồi trêи Audi A6, sắc mặt một nhà ba
người cũng tương đối khó coi.
Vốn dĩ, bọn họ nhận định bọn người Vương Tuyết không có tiền là vì bọn
họ không nhìn thấy xe của Vương Tuyết, cho rằng họ ngồi xe khách đến.
Nếu như biết Lục Trần và Lâm Di Quân mỗi người lái một chiếc xe sang
đến, bọn họ sao dám khoe khoang trước mặt mấy người kia.
"A Kiệt, xe của bọn họ là xe gì vậy?" Từ Phương không cam lòng nói.
Bà không hiểu về xe, nhưng bà nhìn ra được, xe của Lục Trần hay của
Lâm Di Quân đều rất mới, hơn nữa cũng rất đẹp đẽ sang chảnh.
"Của Lâm Di Quân là dòng Audi A6 đời mới, khoảng năm trăm ngàn. Của
Lục Trần chính là BMW đời thứ 7, 760LI, bản cao cấp số lượng có hạn,
khoảng ba triệu, cách ba tháng mới có hàng một lần, hơn nữa người có tiền
không chắc mua được." Mặt Hứa Kiệt nhăn nhó, chỉ cần nhìn chiếc xe này, có
thể thấy được Lục Trần lăn lộn ở Du Châu rất tốt, căn bản không phải người
như Hứa Kiệt có thể so sánh được.
"Vậy xe này của cậu bao nhiêu tiền?" Từ Phương lại hỏi.
Hứa Kiệt bị Từ Phương hỏi như vậy, mặt mày càng khó coi hơn.
Xe của hắn cũng chỉ là xe bình thường hơn ba trăm ngàn mà thôi, còn
kém cả Audi A6 của Lâm Di Quân.
Từ Phương lại hỏi xe của hắn bao nhiêu tiền, đây không phải khiến cho
hắn mất mặt sao?
"Mẹ, mẹ quan tâm xe Hứa Kiệt làm gì, hỏi cái đấy để làm cái gì?" Vương
Uyển tất nhiên biết rõ xe của Hứa Kiệt còn kém của Lâm Di Quân, mẹ của cô
ta hỏi như vậy, không phải cố ý khiến Hứa Kiệt khó chịu sao.
Từ Phương cũng phản ứng lại, nhưng mà phản ứng lại, càng khiến trong
lòng bà có cảm giác thất bại nặng nề.
Lúc trước Vương Tuyết gả đến Du Châu, trong nhà đã cao hơn bọn họ
một cái đầu.
Mà bây giờ con rể Vương Tuyết lại càng vượt trội, hoàn toàn giẫm nát con
rể và con gái bà ta dưới dân.
"Loại thân thích này, chết cũng không thể nhận mặt!" Nhìn bọn người Lục
Trần lái hai chiếc xe sang trọng rời đi, Từ Phương tức giận nói.
Sắc mặt Vương Uyển trắng bệch, cô ta đột nhiên có chút hối hận.
Nếu cô ta biết Lục Trần và Lâm Di Quân sống tốt như vậy, đánh chết cô ta
cũng không khoe khoang trước mặt hai người này.
Vì Lâm Di Quân, Lục Trần phất tay tiêu bốn triệu năm trăm mua cả tiệm
cho cô.
Mà anh ta cũng lái chiếc xe sang trọng cả Kỳ Giang không được mấy
chiếc, thân phận và địa vị này, không biết mạnh gấp bao lần bạn trai Hứa Kiệt
của cô ta.
Lúc trước cô ta nói lợi nhuận của Hứa Kiệt một tháng hơn một triệu hoàn
toàn là nói khoác.
Công ty của Hứa Kiệt cũng chỉ vừa mới cất bước mà thôi, còn chưa chính
thức kiếm được tiền, cho dù sau khi đi vào quỹ đạo, cũng không biết một
tháng có thể có được hai ba trăm ngàn lợi nhuận hay không, chỉ có thể xem là
công ty nhỏ mà thôi.
Nếu như cô ta không đắc tội với Lục Trần và Lâm Di Quân, cô ta chỉ cần
mở miệng với bọn họ, Lục Trần hẳn là sẽ giúp đỡ cô ta.
"Mẹ, công ty Hứa Kiệt thiếu một chút tài chính nữa mới có thể đi vào vận
hành, nếu không mẹ nói với bố con một tiếng, để ông ấy xin Lục Trần cho
chúng ta mượn mấy triệu đi." Vương Uyển đột nhiên nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.