Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp
Mắt Từ Phương sáng lên, đúng vậy, bọn họ đã đắc tội với Lục Trần,
nhưng Vương Khải không đắc tội gì với Lục Trần, không phải Lục Trần rất
nhiều tiền sao, Vương Khải là bác của anh, mượn anh mấy triệu chắc là được.
Mắt Hứa Kiệt cũng sáng lên, nếu như thật sự có thể vay Lục Trần mấy
triệu, vậy công ty của hắn sẽ đi vào quỹ đạo.
“Hừ, đến lúc chúng ta vay rồi, không trả bọn họ nữa, ai bảo bọn họ hôm
nay đáng ghét như vậy.” Vương Uyển tức giận nói.
Hứa Kiệt chau mày, người ta đã tốt bụng cho cô vay, cô lại không thèm trả
cho người ta, cô như vậy về sau ai muốn cho cô vay tiền?
Hơn nữa đó còn là người thân của nhà mình, phải cố gắng phục hồi lại
quan hệ mới phải, về sau bọn họ mới tiếp tục giúp các người được.
Nhưng nghĩ tới Vương Uyển muốn vay tiền cho mình nên những lời trách
cứ hắn không nói ra khỏi miệng.
“Đúng, nhất định không trả bọn họ, xem bọn họ về sau còn dám ở trước
mặt chúng ta khoe khoang không?” Từ Phương tức giận nói.
Mẹ con hai người mãi nói chuyện thì đã đến cổng nhà, nhìn thấy Vương
Khải, Vương Tiến và Vương Quỳnh đang đứng ở ngoài mái hiên nhìn bọn họ.
“Các người xảy ra chuyện gì vậy? Sao cả nhà bọn họ đều đi rồi?” Vương
Khải chau mày hỏi.
“Trách chúng tôi? Là bọn họ cứ muốn khoe khoang trước mắt chúng tôi,
coi thường nhà chúng ta nữa, nên tự mình chuyển đi.” Từ Phương khó chịu
nói.
Nghĩ đến tích cách của Vương Tuyết, Vương Khải cũng tin vài phần,
nhưng ông biết vợ mình cũng không phải là dạng vừa, đặc biệt là sau khi ở
cùng với con gái và Hứa Kiệt, bà ta lại càng hay khoe khoang khắp nơi, nói
nhà mình sau này sẽ lên như diều gặp gió.
Hàng xóm xung quanh thấy Hứa Kiệt là ông chủ một công ty, cũng hâm
mộ vô cùng và ai ai cũng nịnh bợ Từ Phương, vậy nên mới tạo thành tính
cách của bà ta bây giờ.
“Bỏ đi anh, chị hai đã như vậy, bọn họ muốn đi thì đi.” Vương Tiến cũng
biết tính cách của Vương Tuyết, tin lời của Từ Phương.
Con người Vương Tuyết tốt, lần này cũng cho nhà bọn họ không ít tiền,
nhưng lại quá thích khoe khoang,
Bọn họ là anh chị em, tất nhiên không để ý, nhưng đám người Từ
Phương, Vương Uyển, Hứa Kiệt lại khác, bọn họ không có lợi ích gì mà chiều
theo Vương Tuyết.
Vì thế Từ Phương nói như vậy, Vương Tiến cũng tin, xoay người đi vào
trong nhà.
“Bố, thật ra, thật ra còn do chúng con không cẩn thận đắc tội với bọn họ,
đặc biệt là Lục Trần, sau đó bọn họ tức giận mới rời đi.” Vương Uyển thấy bố
và mấy người xoay người đi vào phòng, biết hôm nay không nói sự thật, dựa
vào tính cách của bố mình nhất định sẽ không đi nhờ vả Lục Trần.
Cô ta còn muốn bố cô ta đi cầu xin Lục Trần cho bọn họ vay ít tiền.
“Chuyện thế nào?” Vương Khải nghe vậy bèn xoay người hỏi Vương
Uyển, Vương Tiến cũng dừng lại, xoay người nhìn Vương Uyển.
Vương Uyển cắn răng, nói: “Bố, trước đây dì hai hay khoe của trước mặt
chúng ta, con không nhịn được, lần này muốn nhờ Hứa Kiệt giúp con cho bọn
họ biết mặt, để bọn họ biết Vương gia chúng ta không phải là Vương gia
trước kia nữa……….”
“Sau đó thì sao, có phải phát hiện Lục Trần người ta còn giỏi hơn Hứa
Kiệt, sau đó không chịu được, bắt đầu nói lời khó nghe, khiến bọn họ tức giận
mà đi?” Vương Khải nói.
“Bố, sao, sao bố biết?” Vương Uyển ngẩn ra, kinh ngạc hỏi.
Vương Khải lắc đầu, cái này còn phải hỏi sao, chuyện rõ ràng như vậy,
nếu ông đến chuyện này cũng không nhìn ra được thì mấy chục năm sống
trêи đời phí hoài rồi.
“Bỏ đi, đã đắc tội rồi thì để kệ bọn họ đi đi, sau này nếu như bọn họ còn
nhớ đến người thân thích chúng ta sẽ đến thăm, không nhớ đến, thì đành
vậy.” Vương Khải nói rồi xoay người đi, ông không muốn trách con gái mình,
dẫu sao con gái đã hơn hai mươi tuổi, đã bị mất mặt một lần trước mặt Lục
Trần ông không muốn con gái lại mất mặt lần hai trước mặt mình.
“Anh cả nói phải, dù sao chị hai cũng đã gả cho người ta, tất nhiên sẽ
không lấy nhà mẹ làm trọng, Tiểu Quỳnh, con cũng về phòng nghỉ ngơi đi.”
Vương Tiến nói.
“Bố, chị Di Giai nói để anh Lục Trần sắp xếp công việc cho con, bọn họ đi
rồi, con có đến Du Châu đi làm nữa không?” Tiểu Quỳnh hỏi nói.
Vương Tiến ngẩn người ra, ông có một trai một gái, con gái chỉ học hết
cấp ba, bởi vì không có tiền, tiền đều để cho con trai học đại học
Vì thế trong lòng ông luôn hổ thẹn với con gái.
Con gái vẫn muốn đến Du Châu tìm việc, ông cho rằng con gái tuổi còn
nhỏ, con bé ở một mình ở bên ngoài chịu khổ sở, không cho con đi.
Nếu như Lục Trần thật sự bằng lòng sắp xếp cho Tiểu Quỳnh một công
việc ổn định, tất nhiên ông sẽ ủng hộ.
“Ừm, mai bố hỏi anh Lục Trần của con. Yên tâm, bọn họ hai ngày tới sẽ
chưa trở về đâu.” Vương Tiến gật đầu nói.
“Vậy hai ngày này họ ở khách sạn sao?” Tiểu Quỳnh hỏi.
“Chắc là vậy.” Vương Tiên gật đầu nói, trong lòng có chút hiếu kỳ Lục Trần
làm công việc gì.
Dù sao, gia sản nhà Vương Tuyết thế nào, trong lòng ông ta rất rõ ràng,
Lục Trần dám sắp xếp công việc cho con gái ông, chắc chắn cũng không tồi.
Lúc này Vương Uyển đuổi theo bố đi vào phòng, do dự một hồi, mới nói:
“Bố, công ty Hứa Kiệt thiếu một chút tiền mới có thể đi vào quỹ đạo, bố có thể
giúp anh ấy mượn ít tiền không?”
Vương Khải ngẩn người ra, buồn bực ngồi trêи sofa hút thuốc.
Ông biết bản thân không ra gì, không định hướng tốt cho con cái mình,
mặc dù không có ai nói gì, nhưng thân làm bố, không cho con mình cuộc
sống con mình mong muốn, ít nhiều cũng có chút tự trách.
“Tiểu Uyển, bố chỉ có thể đến ngân hàng vay ít tiền cho các con, nhưng
không nhiều, trong lòng bố không chắc chắn, dù sao nhà chúng ta không
đáng tiền, cọc được bao nhiêu chứ.” Vương Khải rít một hơi thuốc xong nói.
Lúc ông nói ra những lời đó, vầng trán nhăn lại bất lực.
“Bố, bố đi ngân hàng thì có thể vay bao nhiêu chứ? Nhiều nhất là một hai
trăm, mà công ty Hứa Kiệt cần ít nhất ba triệu” Vương Uyển nói.
Lúc này, Vương Khải ngây ngẩn.
Ba triệu?
Ông đi đâu mượn đây?
Bạn bè của ông đều là nông dân trồng ruộng, cho dù người ta bằng lòng
cho ông mượn, thì nhiều nhất là một hai trăm, bảo ông đi đâu mượn đây?
Người ở tuổi giống như ông, trừ bán máu, thận thì chẳng ai cần.
Ông thất thần nhìn con gái mình, lòng Vương khải trầm xuống.
Thân là bố, ông không có năng lực là lỗi của ông.
Nhưng thân là con gái, lại ép người bố là ông đây…
Trong lòng Vương Khải có hơi buồn, đây là con gái ông nuôi dưỡng hơn
hai mươi năm.
Lẽ nào nó không nhìn ra, bố mình thật sự không thể làm gì sao?
“Tiểu Uyển, xin lỗi, bố thật sự không giúp được các con.” Vương Khải hít
sâu một hơi, cả người đột nhiên như già đi mấy tuổi, trong mắt tràn đầy sự
mệt mỏi.
“Bố, bố có khả năng giúp bọn con, thật đấy, bố phải tin vào bản thân mình.
Lục Trần bọn họ vô cùng nhiều tiền, xe họ đi đều là siêu xe mấy triệu, vừa rồi,
khi bọn họ ở khu mua sắm, Lục Trần tiêu bốn triệu năm trăm mua hết đồ trong
cửa hàng cho chị Lâm Di Quân, chỉ cần bố đến cầu xin anh ta, anh ta nhất
định sẽ cho bố vay.”
Vương Uyển lại bổ sung thêm “Nhưng hôm nay bọn con đắc tội với họ,
chắc vẫn còn đang tức giận, bố phải khẩn thiết một chút, cùng lắm là quỳ
xuống trước mặt họ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.