Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 209: Tức giận



“Lý Hổ, tại sao lại là Lý Hổ?” Hứa Kiệt hoảng sợ, sắc mặt hắn trắng bệch,

mặc dù hắn cũng mở công ty nhưng hắn nào dám trêu chọc Lý Hổ.

Nếu lúc trước hắn biết nhà kia có quan hệ với Lý Hổ thì cho hắn mười lá

gan hắn cũng không dám trêu vào người của Lý Hổ.

Vương Uyển thấy sắc mặt Hứa Kiệt trắng bệch, vẻ mặt sợ hãi thì liền biết

Hứa Kiệt chắc chắn không dám chọc Lý Hổ, nếu không có Hứa Kiệt giúp đỡ

thì Vương gia bọn cô chả là cái thá gì cả.

“Lục Trần, nếu là anh chọc bọn người kia thì anh tự mình giải quyết đi,

đừng có liên lụy đến Vương gia bọn tôi.” Vương Uyển chột dạ, vẻ mặt khó

chịu nhìn Lục Trần.

Vương gia bọn cô không thể chọc vào Lý Hổ, Hứa Kiệt cũng không thể

chọc vào, vì vậy cô ta chỉ có thể đem hết trách nhiệm đẩy lên người Lục Trần.

Mắt Lục Trần híp lại.

Anh có chút tức giận.

Nói thật, ngay từ ban đầu anh đã có ý định muốn giúp Vương gia giải

quyết chuyện này, nhưng anh không ngờ Từ Phương với Vương Uyển lại

không biết xấu hổ như vậy, thậm chí đem tất cả trách nhiệm đẩy lên người

anh.

Tất nhiên là anh không sợ Lý Hổ, nhưng thái độ của mẹ con Từ Phương

thực sự khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

“Nếu như bây giờ tôi đi, Vương gia các người liệu có chịu đựng được cơn

giận của Lý Hổ không?” Lục Trần lạnh lùng nói.

“Mày đi? Mày chưa xử lý tốt mọi chuyện, mày dám đi?” Từ Phương tức

giận uy hϊế͙p͙ nói.

“Hừ, tôi thật sự muốn đi, các người có thể làm gì được tôi?” Lục Trần

hoàn toàn nổi giận, cầm lấy mảnh ghế gỗ đứng dậy đi ra ngoài.

Từ Phương biến sắc, nhớ đến dáng vẻ Lục Trần đánh mấy tên côn đồ kia,

bà ta không dám ngăn cản Lục Trần, nhưng để Lục Trần rời đi như thế này thì

một lát nữa người của Lý Hổ tới, ai sẽ giúp Vương gia của bà?

Vương Uyển cũng trợn tròn mắt, cô ta không ngờ Lục Trần thật sự rời đi,

trong khoảng thời gian ngắn này cô ta cũng không biết phải làm gì cả.

“Vương Khải, Vương Tiến, hai người các cậu còn không mau đi xin lỗi

chàng trai kia.” Lúc này một ông cụ sáu bảy mươi tuổi đột nhiên nói.

“Bác Hồ…” Vương Khải không biết làm gì cho đúng, tất nhiên là ông ta

biết không phải là Lục Trần chọc vào Lý Hổ, mà do vụ việc trước đó, con rể

ông ta Hứa Kiệt tìm người tới đánh người của Lý Hổ, bây giờ bị người của Lý

Hổ đến báo thù.

Nhưng bọn họ không chọc nổi Lý Hổ, đây chính là nguyên nhân ông ta

không nói gì.

Vương Tiến do dự, tiến lên đuổi theo Lục Trần, nói: “Tiểu Trần, thật xin lỗi,

cậu biết việc này không liên quan đến cháu, cháu nên đi đi, bảo nhà các cháu

không cần quay lại nữa.”

Vương Tiến thực sự có chút tức giận, không cần nghĩ ông ta cũng biết lúc

trước đám người Lý Hổ tới gây sự, là Lục Trần đánh đuổi bọn người kia đi,

thế mà Từ Phương với Vương Uyển lại đem hết trách nhiệm đẩy lên người

Lục Trần, đến bản thân ông ta cũng nhịn không nổi nữa.

Cho nên Lục Trần muốn đi, ông ta cũng không có gì để nói, ngược lại ông

ta còn mong rằng Lục Trần nhanh chóng rời đi, đám người Vương Tuyết cũng

không cần quay lại đây nữa.

Đêm hôm qua Từ Phương với Vương Uyển đã chọc giận Lục Trần, làm

cho bọn họ phải ra khách sạn ở, tuy rằng ông ta không nói gì nhưng trong

lòng vẫn có chút khó chịu với Từ Phương và Vương Uyển.

Nhưng một người là chị dâu ông, một người là cháu gái ông, cũng không

tới phiên ông nói, muốn nói thì cũng là anh cả ông nói.

Lục Trần quay đầu lại nhìn Vương Tiến, trong lòng có chút phúc tạp, anh

nói: “Cậu ba, cả nhà cậu cùng chúng cháu đến Du Châu đi, dù là công việc

hay nhà ở cháu sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cậu.”

Anh thật sự rất muốn rời đi và trở về Du Châu ngay trong hôm nay, nhưng

Vương Tiến lại là người khá tốt, ít nhất không giống như Vương Khải do do

dự dự.

Mọi người đều bị sốc nhẹ, Lục Trần là ai mà khẩu khí lại lớn như vậy?

Chỉ có Từ Phương và Vương Uyển lộ ra vẻ mặt ghen ghét khó chịu.

Bọn họ cũng biết Lục Trần có rất nhiều tiền, Lục Trần đây là muốn giúp

một nhà Vương Tiến.

Trong lòng Vương Tiến bất ngờ, nhưng ông ta vẫn lắc đầu một cái: “Việc

này để sau hẵng nói, mấy ngày nữa cậu bảo Tiểu Quỳnh đến tìm cháu, cháu

sắp xếp cho con bé một công việc là được rồi.”

Lục Trần gật đầu, loại chuyện nhỏ nhặt này chỉ cần anh gọi một cuộc điện

thoại là có thể hoàn thành, chắc chắn không có vấn đề gì.

“Lục Trần, thật xin lỗi, bác thay Từ Phương với Vương Uyển xin lỗi cháu.”

Vương Khải do dự, đi lên phía trước nhận lỗi với Lục Trần.

“Bác cả, bác không cần xin lỗi thay bọn họ.” Lục Trần lắc đầu, trong lòng

rất là thất vọng.

“Lục Trần, cháu nể mặt bà ngoại, nếu như cháu có khả năng giải quyết

việc này thì xin cháu ở lại giúp đỡ chúng ta một tay, chúng ta thật sự không có

biện pháp gì để đối phó với Lý Hổ. Còn nếu như cháu không có khả năng giải

quyết được việc này thì cháu nhanh đi đi, đừng để bị liên lụy.” Vương Khải

trầm mặc nói.

Nếu như Lục Trần thật sự có biện pháp giải quyết thì cho dù có phải quỳ

xuống xin lỗi, ông ta cũng nhất định phải xin Lục Trần ở lại giúp đỡ.

Còn nếu Lục Trần không có khả năng giải quyết việc này thì anh đi hay ở

lại cũng không quan trọng, không có quan hệ gì.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lục Trần, khóe miệng Vương Uyển

khẽ động, đang định mở miệng châm chọc Lục Trần hai câu thì bị Hứa Kiệt

nhìn thấy, hắn kéo cô ta một cái, trừng mắt nói nhỏ: “Em câm mồm đi, chuyện

này ngoại trừ Lục Trần ra thì không ai có thể giải quyết được cả!”

Mặc kệ là do Lục Trần tự tin hay là do thân phận thực sự của anh không

tầm thường, còn có năng lực một mình đánh hơn mười người của Lý Hổ,

Hứa Kiệt tin tưởng rằng Lục Trần có biện pháp giải quyết vấn đề này.

Về phần bọn họ, đừng nói tới việc đối phó Lý Hổ, e rằng người của Lý Hổ

chưa đến, bọn họ đã bị dọa không dám ra khỏi cửa.

Vương Uyển kinh ngạc, cô ta hoài nghi nhìn Hứa Kiệt, thấy vẻ mặt Hứa

Kiệt nghiêm túc, cô ta nhận ra rằng Hứa Kiệt không nói đùa.

Hơn nữa, tuy rằng Hứa Kiệt rất yêu cô ta, nhưng cô ta cũng không dám

làm trái lời Hứa Kiệt.

Rốt cuộc, Vương gia bọn họ có trở nên nổi bật hay không, tất cả đều dựa

vào Hứa Kiệt.

Lục Trần trầm mặc, cho dù là người của Vương gia hay là những những

vị khách khác đều mong chờ nhìn anh.

“Tiểu Trần, cháu thật sự có khả năng giải quyết việc này sao?” Vương

Tiến cũng mong chờ nhìn Lục Trần.

Lục Trần gật đầu, trong lòng Vương Tiến vui mừng, nói: “Tiểu Trần, cậu

ba cầu xin cháu, cậu biết chuyện này không công bằng đối với cháu, nhưng

cậu ba vẫn muốn xin cháu ở lại giúp đỡ Vương gia chúng ta lần này.”

“Lục Trần, bác cả có lỗi với cháu…” Vương Khải thấy Lục Trần có khả

năng giải quyết việc này, nói muốn quỳ xuống xin lỗi Lục Trần, ông ta thật sự

không có cách nào cả, bọn họ không thể động vào Lý Hổ, thêm cả việc vợ với

con gái ông ta quá vô liêm sỉ, lời xin lỗi này ông ta chắc chắn phải nói.

“Bác cả, bác làm gì thế?” Lục Trần khẽ giật mình, vội vàng đỡ lấy Vương

Khải, tất nhiên anh không thể để Vương Khải thật sự quỳ xuống được.

“Bác cả, bác không cần phải như vậy, chuyện này cháu sẽ thay Vương gia

giải quyết tốt, đúng rồi, lúc trước bà ngoại bị ngất xỉu, hiện đã được đưa đi

bệnh viện, bác gọi điện cho mẹ cháu hỏi thăm tình hình một chút đi.” Lục Trần

nói.

“Được.” Vương Khải gật đầu, ông ta biết Lục Trần đang muốn đổi chủ đề

nói chuyện để giúp ông ta đỡ xấu hổ. Trong lòng ông ta cảm kϊƈɦ Lục Trần,

đồng thời càng thêm tức giận với vợ và con gái của mình.

Trong khi bên này đang chờ người của Lý Hổ đánh tới thì ở bên kia Lý Hổ

lại nhận được điện thoại của Ngưu Đại Sơn.

Sau khi cúp điện thoại, Lý Hổ nhíu màu.

Ngưu Đại Sơn là nhà giàu nhất Kỳ Giang, thế lực ở chính thống rất mạnh,

mặc dù anh ta đã đạt được mối quan hệ hợp tác với Hạ Tri Niên của bất động

sản Thiên Tứ nhưng bọn họ vẫn có một chút kiêng dè Ngưu Đại Sơn, ít nhiều

cũng phải nể măt Ngưu Đại Sơn một chút.

Ngay vào lúc này chuông điện thoại của Lý Hổ vang lên, anh ta nhìn qua,

là Hạ Tri Niên gọi đến.

“Lý Hổ, đến hội sở Thiên Tứ, tôi giới thiệu cho anh một nhân vật lớn.” Hạ

Tri Niên nói.

“Được.”

Lý Hổ đem lời nói của Ngưu Đại Sơn để sang một bên, dặn dò người phía

dưới chuẩn bị tốt để bất cứ lúc nào cũng có thể đi tìm Vương gia gây rối, còn

bản thân anh ta đi đến hội sở Thiên Tứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.