Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 212: Cuối cùng cũng tới rồi sao?



Vương Uyển cầm điện thoại, có chút không dám tin những người giúp

nhà họ Vương bọn họ lại là do Lục Trần gọi đến.

Nhưng sự thật không phải do cô ta tin hay không tin mà được.

Chỉ thấy những người kia bắt được Lý Hổ, trói hắn ta lại rồi áp giải tới

trước mặt Lục Trần.

“Lục thiếu gia, xử lý thế nào?” Tống Hải đè ép Lý Hổ hỏi.

“Các người là ai?” Mặc dù Lý Hổ bị khống chế nhưng lại không sợ hãi.

“Địa bàn nhỏ đúng là địa bàn nhỏ, ngay cả người của Hội Anh Đào ông

đây mà mày cũng không biết, mẹ mày vậy mà cũng mang tiếng là lăn lộn?”

Tống Hải cười mắng.

Thật ra cũng là từ sau khi đi theo Đỗ Phi, hắn mới biết được sự phân bố

thế lực ngầm xung quanh huyện thành, nếu không, ba người bọn họ đừng nói

là huyện thành mà ngay cả thành phố Du Châu có thế lực nào bọn họ cũng

không biết được.

Hội Anh Đào?!

Lý Hổ giật mình, tuy rằng hắn ta lăn lộn ở Kỳ Giang hô phong hoán vũ,

nhưng hắn ta cũng biết bản thân so với thế lực ngầm lớn nhất Du Châu là Hội

Anh Đào, hoàn toàn như trứng chọi đá.

Hắn ta không ngờ tới Lục Trần lại có thể gọi được người của Hội Anh Đào

tới, trong lòng rốt cục hiểu rõ, tại sao Mục tiên sinh lại bỏ ra một trăm triệu chỉ

để bắt anh.

Tên nhóc này thật sự là một nhân vật lớn.

Lục Trần đi đến trước mặt Lý Hổ, thăm dò Lý Hổ, hỏi: “Tại sao lúc trước

mày muốn bắt tao? Nói thật đi, nếu mày nói thật thì có khi mày còn có thể lăn

lộn tiếp ở Kỳ Giang một thời gian nữa.”

Lý Hổ giật mình, những lời này của Lục Trần có hàm ý bên trong, bên

ngoài cũng lộ ra sự tự tin cùng thực lực vô cùng lớn khiến cho người đã lăn

lộn mười mấy năm như hắn ta cũng phải sợ hãi.

Vốn dĩ hắn ta muốn nói dối nhưng nhìn thấy sự nghiêm túc hiện lên trong

ánh mắt của Lục Trần, hắn ta cân nhắc, cuối cùng vẫn đưa ra sự lựa chọn

sáng suốt.

“Có người bỏ ra một trăm triệu, muốn tôi bắt anh.” Lý Hổ trả lời thẳng thật.

Bỏ ra một trăm triệu để bắt anh?

Lục Trần nheo mắt lại, anh thật sự nghĩ không ra, ai có thể bạo tay như

vậy, lại bỏ ra hẳn một trăm triệu để bắt anh.

Chẳng lẽ là nhà họ Trương?

“Đối phương là ai? Tao khuyên mày nên nói thật.” Lục Trần trầm giọng

hỏi.

“Tôi không biết họ, là Hạ Tri Niên giới thiệu cho tôi, gọi là Mục tiên sinh gì

đó.” Lý Hổ nói.

Lục Trần khẽ giật mình quay qua nhìn mấy người Đỗ Phi nói: “Các cậu

biết Mục tiên sinh không?”

Đỗ Phi lắc đầu, hỏi Lý Hổ: “Mục tiên sinh này, là người ở đâu?”

Nhìn Đỗ Phi, cuối cùng Lý Hổ cũng nhớ ra, người trước mặt chính là đại

ca Đỗ Phi của Hội Anh Đào, đây chính là thần tượng mà ông Tăng của hắn ta

hết mực sùng bái.

Tuy đã cách bảy tám năm, nhưng hắn ta nhớ, người này chính là Đỗ Phi.

“Là từ thủ đô tới.” Lý Hổ kiềm chế sợ hãi trong lòng nói.

Không nghĩ tới Đỗ Phi lại tự mình đến Kỳ Giang, Đỗ Phi là vì anh ta mà

đến sao?

“Tới từ thủ đô sao?”

Lục Trần nheo mắt lại, trong mắt lóe lên sát khí.

Cuối cùng cũng tới rồi sao.

Anh đã biết là ai rồi.

Mẹ cả anh…

Tiêu Biệt Tình!

“Hắn đang ở đâu?” Lục Trần trầm giọng hỏi.

“Đang ở cùng với Hạ Tri Niên, đúng rồi, hình như hắn muốn đối phó với

vợ và con gái của anh.” Lý Hổ nghĩ ra cái gì đó, nói.

Ánh mắt Lục Trần đột nhiên lạnh lẽo, lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Di

Quân, cũng may mấy người Lâm Di Quân vẫn an toàn.

“Ở bệnh viện đợi anh, một lát nữa anh sẽ tới đón hai người, đúng rồi, hai

người đang ở bệnh viện nào?” Lục Trần căn dặn.

“Bệnh viện Y học Trung Quốc Kỳ Giang.” Lâm Di Quân không biết đã xảy

ra chuyện gì, chỉ đành trả lời.

“Đưa tôi đến bệnh viện Y học Trung Quốc.” Lục Trần nói với Đỗ Phi và

Tống Hải.

“Phải rồi, coi như mày vẫn biết phối hợp, tao cho mày một cơ hội nữa,

hoặc là lựa chọn giúp đỡ Ngưu Đại Sơn, hoặc là đến nhà tù làm khách, mày

phải biết, tao muốn tiễn mày vào đó chỉ cần một cuộc điện thoại là xong.” Lục

Trần quay đầu nói với Lý Hổ.

Lý Hổ nhắc nhở anh, mẹ cả anh muốn đối phó với vợ và con gái anh, anh

cũng cho Lý Hổ một cơ hội, đương nhiên, lựa chọn thế nào thì đành phải xem

bản thân Lý Hổ rồi.

Anh nói xong xoay người lên xe của Tống Hải, những chuyện còn lại để

Đỗ Phi xử lý là được.

Sau khi lên xe Lục Trần lại gửi cho Đỗ Phi một tin nhắn, bảo anh để Lý Hổ

dẫn mấy người của anh đi tìm Mục tiên sinh, anh rất không thích cảm giác kẻ

thù ở trong bóng tối mà mình lại ở ngoài sáng, nếu như có thể tìm ra Mục tiên

sinh đó, vậy thì mọi chuyện cũng dễ làm rồi.

Lục Trần với Tống Hải đi đến bệnh viện, lúc hai người ở trêи hành lang đã

thấy được mấy tên đô con khả nghi ở phía trước mặt, cũng đúng lúc đi tới

phía khoa não.

Lục Trần liếc mắt ra hiệu cho Tống Hải, Tống Hải hiểu ý, bước chân

nhanh hơn.

Bốp!

Tống Hải cố ý đẩy ngã một người trong đó, tức khắc thấy dao gọt trái cây

trêи eo hắn.

Sắc mặt Tống Hải trầm xuống nhưng hắn vẫn vội vàng xin lỗi nói: “Xin lỗi,

chẳng may thôi.”

“Mày mẹ muốn chết à?” Tên đô con phẫn nộ trừng mắt nhìn Tống Hải,

đứng dậy muốn đánh Tống Hải.

“Lão ngũ, làm gì đấy? Chính sự quan trọng hơn.” Một tên đô con khác gọi

hắn, ý bảo hắn không nên hành động thiếu suy nghĩ mà làm lỡ việc chính.

“Được rồi, coi như mày gặp may.” Tên đô con hung hăng liếc Tống Hải

một cái rồi mới quay người đi về phía phòng bệnh khoa não.

Tống Hải quay đầu nhìn Lục Trần, gật đầu với Lục Trần một cái.

Lục Trần hiểu ý, lập tức hiểu được mấy tên này chắc chắn là đi tìm Lâm

Di Quân.

Đúng lúc này Lâm Di Quân đi từ phòng bệnh ra ngoài nghe điện thoại,

một tên đô con lấy ra ảnh chụp nhìn một cái sau đó nói: “Là cô ta, bắt cô ta

lại.”

Mấy tên đô con đột nhiên xông tới chỗ của Lâm Di Quân.

Lâm Di Quân đang nghe điện thoại của khách hàng thì mấy tên đô con đột

nhiên xông tới, sắc mặt cô đột nhiên biến đổi, cuối cùng cô cũng biết được

Lục Trần muốn cô ở yên trong phòng bệnh là có ý gì.

Thì ra có người muốn ra tay với cô.

Lâm Di Quân nói mấy câu với khách hàng rồi hoảng hốt tắt điện thoại.

Nhưng khi nhìn thấy Lục Trần và Tống Hải ở phía sau lưng mấy tên đô

con kia, cô mới cảm thấy đỡ sợ hơn.

Có Lục Trần ở đây, cô không còn gì phải sợ nữa.

“Nhường đường chút.” Lục Trần với Tống Hải đi tới phía sau lưng mấy tên

đô con kia, Tống Hải liền lớn tiếng kêu lên.

Mấy tên đô con không biết đằng sau có chuyện gì nên đều theo bản năng

quay người lại xem, chưa kịp thấy rõ một tên trong đám đã bị một chiếc xe lăn

lao nhanh đến xô ngã.

Đáng ghét nhất chính là, cái tên nhãi nhép đáng chết này, mãi đến khi

xông đến sau lưng bọn họ không tới một mét mới lên tiếng nhắc nhở.

Hành lang vốn dĩ đã không rộng, mấy tên đô con không kịp tránh ra cho

nên có hai tên bị xe lăn đâm ngã.

Mà hai tên bên cạnh chưa kịp phản ứng lại thì một tên trong đó đã bị một

đấm của Lục Trần đánh vào huyệt thái dương, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Tên cuối cùng nhìn thấy tình huống không ổn, muốn chạy nhưng lại bị

Tống Hải nhảy lên đá một cước vào lưng, nháy mắt bị một cú đá này làm cho

vồ ếch.

Hai tên bị xe lăn đẩy ngã lồm cồm bò dậy muốn chạy, trong đó có một tên

mang theo dao gọt trái cây lại lao về phía Lâm Di Quân.

Lần này Lâm Di Quân thực sự sợ hết hồn, hét lên một tiếng rồi ba chân

bốn cẳng bỏ chạy.

Lục Trần còn cách cô ba, bốn mét, thực sự không thể tới kịp để cứu cô.

Tống Hải giật mình, không ngờ tên kia lại tàn nhẫn như vậy, bỏ lại đồng

bọn đi đối phó Lâm Di Quân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.