Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp
Nhìn người của đồn công an còng tay dẫn đám người nhà họ Đàm đi,
mấy người Từ Chính Nghĩa cuối cùng có thể thở phào.
Lúc này ánh mắt bọn họ nhìn về phía Lục Trần đã hoàn toàn thay đổi.
Lục Trần chẳng những đưa Từ Kinh ra khỏi đồn, lại còn giúp đỡ nhà họ
Từ bọn họ báo thù, hơn nữa nghe ý của Lục Trần, tất cả người nhà họ Đàm
đều phải vào tù, một người cũng chạy không thoát, năng lực cỡ này, đâu phải
thứ bọn hỏi dám nghĩ.
Con trai mình đi theo nhân vật lớn như vậy, mới có tiền đồ.
"Từ Kinh, giết con lợn kia, hôm nay bố cũng phải cùng các con uống vài
chén." Từ Chính Nghĩa nói, hiển nhiên ông rất vui.
Lục Trần mỉm cười, anh muốn ngăn cản, nhưng thấy tha thiết trong mắt
Từ Chính Nghĩa thì anh không ngăn cản nữa, đây là cách Từ Chính Nghĩa
báo đáp bọn anh, anh không thể làm trái tâm ý của bác ấy.
"Bố, mấy người anh Trần cũng không thích ăn thịt lợn, con đi chợ mua
chút thịt bò là được rồi." Từ Kinh cười khổ, cậu cảm thấy giàu có như Lục
Trần chắc hẳn không thích ăn thịt lợn.
"Ai nói tôi không thích ăn thịt lợn, tôi nấu thịt kho tàu ngon lắm đó, mọi
người mổ lợn, tôi đi chợ mua một ít nguyên liệu, hôm nay sẽ tự mình xuống
bếp hầm thịt kho tàu cách thủy cho mọi người." Lục Trần cười nói.
Mắt Từ Chính Nghĩa sáng lên, tuy lễ mừng năm mới hàng năm đều phải
giết lợn, nhưng thịt kho tàu bọn họ mới chỉ nghe nói, cũng chưa từng ăn.
Cái này cũng phải, ở nông thôn, vốn cũng không có bao nhiêu người biết
làm thịt kho tàu chính thống, cho nên dù bọn họ có thịt lợn, cũng không ăn
được thịt kho tàu chính thống.
Mắt Từ Kinh cũng sáng lên, vừa hay cậu không biết cảm ơn Lục Trần như
thế nào, nếu như Lục Trần có thể ăn thịt lợn, cũng biết làm thịt kho tàu, cậu
lập tức dẫn theo Thủy Hử Tam Kiệt, còn có anh rể hai cùng bắt một con lợn
tầm trăm cân đi mổ.
Lúc này họ hàng thân thích nhà họ Từ mới dám đi vào chào hỏi, có quan
hệ khá tốt một chút thì trực tiếp hỗ trợ mổ lợn, quan hệ không tốt lắm chỉ
thuần túy tới chào hỏi.
Hôm nay nhà họ Từ biển hiện ra sức mạnh thật sự quá dọa người, có thể
nói, từ nay về sau, toàn bộ thôn Thạch Long, không có nhà ai dám đắc tội nhà
họ Từ.
Ngay cả nhà họ Đàm nổi danh ác bá trong thôn cũng đi tong, những
người khác thì có là gì.
Lúc Lục Trần lên phố mua gia vị, anh gọi điện cho Đỗ Phi, bảo cậu lập tức
tìm một đội ngũ kiến trúc sư tới thôn Thạch Long.
Căn nhà của gia đình Từ Kinh đã cũ nát lắm rồi, anh chuẩn bị chi tiền giúp
đỡ xây lại nhà cho gia đình Từ Kinh, coi như là báo đáp để Từ Kinh bảo vệ Kỳ
Kỳ.
Đương nhiên, anh để Từ Kinh bảo vệ Kỳ Kỳ, chắc chắn cũng sẽ không
bạc đãi cậu ấy, chỉ cần có thể bảo vệ Kỳ Kỳ an toàn, vinh hoa phú quý, mặc
kệ Từ Kinh muốn cái gì, anh đều cho.
Trở lại nhà họ Từ, đám người Từ Kinh đã mổ xong lợn, Lục Trần thấy nhà
họ Từ thoáng cái có mười mấy người tới, đành phải bảo Từ Dung tìm cho anh
cái nồi sắt miệng lớn, chuẩn bị hầm một nồi thịt kho tàu cách thủy lớn trong
sân.
Nhiều người làm việc thì bớt sức, người thì xây lò nhóm lửa, người thì cọ
rửa nồi nấu nước, người thì thái thịt.
Lục Trần dứt khoát chỉ huy mọi người, còn kéo Lưu Bình An tới, tự mình
dạy anh ấy hầm thịt kho tàu cách thủy.
Bên này còn chưa hầm xong thịt kho tàu cách thủy, Đỗ Phi đã dẫn theo
một đám người đến thôn Thạch Long, anh đến thôn Thạch Long thì gọi điện
cho Lục Trần, Lục Trần bảo Lâm Thông đi đón bọn họ tới nhà Từ Kinh.
Thấy Đỗ Phi đích thân đến, Từ Kinh hơi cảm động.
Đây chính là hội đại ca hội Hoa Anh Đào – thế lực ngầm mạnh nhất Du
Châu.
Đương nhiên, tuy trong lòng cậu kϊƈɦ động, giới thiệu Đỗ Phi với người
nhà thì chỉ có thể nói là ông chủ Đỗ, cùng kinh doanh với Lục Trần.
Sau khi cùng nhau ăn thịt kho tàu, Lục Trần mới nói với mấy kiến trúc sư:
"Xây một căn biệt thự nông thôn tầm một triệu, trước hết mọi người thiết kế
trước cho tôi, xây trêи mảnh đất trống này."
"Được." Mấy kiến trúc sư gật đầu, đương nhiên phải kiểm tra đất xây
dựng, vừa kiểm tra vừa vẽ.
Người nhà họ Từ nghe được Lục Trần muốn xây một căn biệt thự nhỏ cho
nhà bọn họ, tất cả đều không dám nhận, bọn họ đã nhận ân tình rất lớn của
Lục Trần, sao còn dám để Lục Trần tốn kém.
Mấu chốt nhất chính là, Lục Trần muốn xây dựng biệt thự tầm triệu, bọn
họ lại càng hoảng sợ.
Lớn quá rồi, căn nhà tốt như vậy, bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ.
Mấy họ hàng thân thích nhà họ Từ cũng đều trợn mắt, trong lòng cực kỳ
kinh ngạc, Từ Kinh quen được quý nhân nào vậy, hào phòng quá rồi.
"Ông chủ Lục, cậu không nên như vậy, chúng tôi đã rất cảm kϊƈɦ cậu
rồi…" Từ Chính Nghĩa vội vàng nói.
"Anh Trần, anh như vậy, đời này em cũng không trả nổi ơn anh." Từ Kinh
cũng cười khổ nói, tuy hiện tại một tháng lương của cậu tầm mười hai mươi
ngàn, nhưng muốn trả hết một triệu này của Lục Trần, cậu phải làm việc tới
khi nào.
"Cậu cho rằng tôi sẽ cho cậu miễn phí sao, tôi có nhiệm vụ quan trọng sắp
xếp cậu đi làm mà." Lục Trần cười nói.
Nghe được lời của Lục Trần, Từ Kinh không nói nữa, nếu như Lục Trần
đã nói như vậy, vậy cậu cũng chỉ có thể nhận.
"Ông chủ Lục, nhiệm vụ gì mà có thể cho Tiểu Kinh nhiều tiền công như
vậy?" Từ Chính Nghĩa hơi nghi ngờ hỏi.
Lục Trần cười nói: "Nhiệm vụ này đối với người khác mà nói thì chỉ như
một vệ sĩ, nhưng với cháu mà nói lại rất quan trọng, bắt buộc phải là Từ Kinh,
bởi vì cháu muốn Từ Kinh bảo vệ con gái cháu."
"Hả? Việc này cũng không cần nhiều tiền công như vậy sao." Từ Chính
Nghĩa kinh ngạc nói, công việc này đích thực là công việc của vệ sĩ.
Nhưng con trai ông vốn làm bảo vệ, cũng không khác vệ sĩ là bao. Ông
vẫn cảm thấy không cần trả công nhiều như vậy.
"Bác Từ, ở Du Châu cháu có mấy kẻ thù, bọn họ có thể sẽ làm hại con gái
cháu, Từ Kinh bảo vệ con gái cháu cũng có nguy hiểm, cho nên xây nhà cho
mọi người ở quê cũng vẫn còn thiếu rất nhiều, về sau cháu chắc chắn sẽ xây
cho Từ Kinh một biệt thự lớn trong thành phố." Lục Trần giải thích.
Nghe lời giải thích của Lục Trần, mấy người Từ Chính Nghĩa mới thở
phào, nội tâm cũng thản nhiên.
Bọn họ đương nhiên cũng hơi lo lắng cho con trai.
Nhưng con của bọn họ vốn làm lính, hơn nữa cũng đánh nhau rất khá,
cho nên bọn họ ngược lại không lo lắng quá mức.
Mấy kiến trúc sư chả mấy chốc vẽ xong bản thiết kế, nhìn biệt thự nông
thôn không gian ba chiều trêи giấy, trong lòng những người nhà họ Từ đều có
chút rung động, đây là căn nhà tương lai của bọn họ, quả thật không thể tin
được.
"Nào nào nào, đập đổ bức tường này cho tôi, xây dựng lại theo đường
giáp ranh cũ." Lục Trần nói xong còn dẫn đám người Thủy Hử Tam Kiệt trực
tiếp đập đổ bức tường mà nhà họ Đàm mới lấn chiếm.
Sau đó vạch giáp ranh mới, mới dừng tay lại.
Lúc này toàn bộ người nhà họ Đàm đều đi bệnh viện, cũng không biết
trong nhà xảy ra chuyện.
Nhưng cho dù bọn họ biết thì cũng bất lực.
Bởi vì đối mặt bọn họ, chính là tai họa hai ba năm tù trở lên.
Thỏa thuận giá cả và hẹn thời gian khởi công với kiến trúc sư xong, đám
người Lục Trần tạm biệt Từ Chính Nghĩa quay về Du Châu.
Lục Trần vốn để Từ Kinh ở nhà hai ngày rồi hẵng về, nhưng bố mẹ cậu
bảo cậu cứ đi theo Lục Trần trở về.
Lục Trần quan tâm giúp đỡ nhà bọn họ nhiều như vậy, còn xây biệt thự
cho nhà bọn họ, vốn là muốn để con bọn họ bảo vệ con gái cậu ấy, bọn họ
sao có thể để Từ Kinh cứ ở nhà mãi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.