Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 227: Tìm đường chết



      "Anh tìm tổng giám đốc Vương của chúng tôi tán gẫu ư?"  

    Hứa Trí Hằng nghe thấy lời Lục Trần nói, suýt chút nữa đã bật cười.  

    "Lục Trần, sao anh nói khoác không biết ngượng vậy nhỉ, anh là người  

ngay cả sĩ diễn cũng không có ư?" Hứa Trí Hằng trào phúng nói.  

    Lục Trần mỉm cười, bởi vì hắn là bạn trai cũ của Vu Lệ, nên anh không  

muốn chấp nhặt với hắn.  

    Thế nhưng anh vừa định rời đi, đã bị Hứa Trí Hằng ngăn lại: "Lục Trần, rốt  

cuộc anh có nói hay không, anh đến công ty chúng tôi làm gì? Nếu như là vì  

nhận được lời mời đến đây, tôi trực tiếp nói cho anh biết, anh bị loại."  

    Lục Trần dừng lại, liếc từ trêи xuống dưới, sau đó anh nở nụ cười, "Tôi  

cho anh cơ hội, anh không nắm lấy, vậy đừng trách tôi không nể mặt cho anh.  

Anh có tin chỉ một cuộc điện thoại của tôi, đích thân Vương Duy sẽ lập tức  

đến đón tôi lên hay không?"  

    "Anh khiến tổng giám đốc Vương tới đón anh lên ư?" Hứa Trí Hằng cười  

ha hả nói: "Lục Trần, anh thật sự muốn tôi cười chết à? Anh cho rằng bản  

thân là ai? Một người gác cổng mà thôi, anh ở trước mặt tôi chém gió cái gì  

thế? Nếu như anh có thể khiến tổng giám đốc Vương của chúng tôi tới đón  

anh, tôi sẽ quỳ xuống dập đầu với anh."  

    Lông mày của Lục Trần nhướng lên, giễu cợt hỏi: "Thật chứ?"  

    "Thật, chỉ cần anh có thể khiến tổng giám đốc Vương đến đón anh, tôi sẽ  

dập con mẹ nó đầu với anh. Nhưng, nếu như tổng giám đốc Vương không  

đến, anh phải ɭϊếʍ sạch giày của tôi." Khuôn mặt của Hứa Trí Hằng đầy xem  

thường nói.  

    Lục Trần có năng lực gì, hắn tự cho rằng trong lòng mình biết rất rõ. Hắn  

còn nhớ ngày đó ở Phỉ Thúy 36, Lâm Di Quân đã nhờ hắn sắp xếp một công  

việc cho Lục Trần.  

    "Được, nhất ngôn cửu đỉnh." Lục Trần cười cười, lấy điện thoại di động ra  

gọi cho Vương Duy một cuộc.  

    Hứa Trí Hằng điếc không sợ súng, nên anh cho hắn một bài học, hy vọng  

sau lần này sẽ để lại cho hắn một giáo huấn sâu sắc, giúp hắn có thể thả hết  

thảy tâm tư vào công việc, chứ không đi cãi cọ với người khác trong giờ làm  

việc.  

    Nếu Hứa Thư Đình xem trọng năng lực làm việc của Hứa Trí Hằng, vậy  

nói‌ ‌rõ‌ ‌chắc‌ ‌chắn‌ ‌hắn‌ ‌cũng có năng lực, làm ông chủ một công ty lớn, tất  

nhiên hy vọng dưới tay có nhiều người tài hơn một chút.  

    Đương nhiên, làm ông chủ lớn, cũng phải có bụng dạ giống như biển  

rộng.  

    Cho dù Hứa Trí Hằng nhằm vào anh, anh vẫn chỉ muốn cho Hứa Trí Hằng  

một bài học mà thôi.  

    "Anh đừng giả bộ nữa, anh là ai tôi còn không rõ sao? Lục Trần, tôi  

khuyên anh cứ ɭϊếʍ sạch giày tôi trước đi, cần gì phải lãng phí thời gian chứ."  

Thấy Lục Trần gọi điện thoại xong, Hứa Trí Hằng giễu cợt cười nói.  

    Lục Trần cất điện thoại, nhìn thời gian, đã qua giờ làm việc gần mười  

phút, không khỏi nói: "Đúng rồi, cậu không sợ đi làm muộn ư? Hay bởi vì cậu  

là quản lý cấp cao, nên đi làm rất tự do?"  

    Được Lục Trần nhắc nhở, Hứa Trí Hằng mới nhớ hắn vẫn chưa quẹt thẻ,  

cả khuôn mặt biến sắc, tức giận nói: "Lục Trần, con mẹ nó anh chính là cố ý,  

cố ý khiến tôi đi làm muộn có đúng hay không?"  

    Hứa Thư Đình đặt ra rất nhiều quy định ở Kỹ thuật Di Kỳ, đến ngay cả Lục  

Trần cũng biết khá nghiêm khắc, đặc biệt là đối với những nhân viên quản lý.  

    Công nhân bình thường đến muộn nửa giờ, sẽ bị trừ một ngày lương,  

vượt quá nửa giờ bị trừ ba ngày.  

    Nhân viên quản lý đến muộn nửa giờ, bị trừ ba ngày lương, hơn nửa giờ  

sẽ bị trừ thẳng năm ngày.  

    Hứa Trí Hằng chỉ lo chế giễu Lục Trần, cũng quên mất phải vào quẹt thẻ  

trước.  

     Hắn tức giận trừng mắt nhìn Lục Trần một cái, lập tức nhanh chân chạy  

vào trong cửa lớn quẹt thẻ.  

    Có điều sau khi cái tên này quẹt thẻ, lại vẫn chạy đến tìm Lục Trần gây  

phiền toái, việc này khiến cho Lục Trần nhíu mày.  

    Vốn dĩ anh nhắc nhở Hứa Trí Hằng đi quẹt thẻ, là cho hắn cơ hội, bởi vì  

một lúc nữa Vương Duy đến, anh cũng không muốn Hứa Trí Hằng quá lúng  

túng.  

    Không ngờ Hứa Chí Hằng không biết điều, sau khi quẹt thẻ lại không cố  

gắng đi làm việc, vẫn muốn tìm anh để gây sự, việc này khiến anh có chút  

không vui.  

    Anh tin Hứa Trí Hằng chắc chắn có năng lực, nhưng thái độ làm việc này  

có vấn đề quá lớn, nhất định phải răn đe nghiêm khắc mới được.  

    "Lục Trần, anh làm tôi bị trừ ba ngày lương, là anh cố ý đúng không?" Sau  

khi Hứa Trí Hằng ra ngoài khí thế hùng hổ lên tiếng.  

    Lục Trần lắc đầu, trêи mặt vốn dĩ mang theo ý cười nhạt cũng biến mất  

theo.  

    "Tất cả những chuyện này đều là do anh tự chuốc lấy, liên quan gì đến  

tôi? Là anh tìm tôi gây sự trước, là anh muốn ngăn chặn tôi lảm nhảm chế  

giễu một phen, tôi cũng muốn hỏi anh, có phải cảm thấy đi làm ở Kỹ thuật Di  

Kỳ, thì đã hơn người khác một bậc, cho nên có thể xem thường người khác  

hay không?" Lục Trần trầm giọng hỏi.  

    Hứa Trí Hằng ngẩn ra, không nghĩ tới Lục Trần lại dám giáo huấn ngược  

lại hắn, đột nhiên cảm thấy phổi của hắn suýt chút nữa đã bị bực bội phát nổ.  

    Nhưng ngay khi hắn vừa muốn nổi cáu, lại thấy Vương Duy nhanh chân đi  

ra từ cửa chính, chỉ liếc mắt nhìn một cái, đã phát hiện bọn họ ở bên này.  

    "Tổng giám đốc Vương thật sự đến ư?" Nhìn thấy Vương Duy, Hứa Trí  

Hằng kiềm tức giận trong lòng xuống, kinh ngạc nhìn Lục Trần, có hơi không  

dám tin Lục Trần thật sự quen biết tổng giám đốc Vương.  

    Không thể nào!  

    Tuyệt đối không thể, đây nhất định là trùng hợp, nếu không tên nhóc này  

có tài cán gì, mà có thể quen biết với tổng giám đốc Vương chứ?  

    "Tổng giám đốc Vương, tôi đến muộn đều là vì thằng nhãi này, anh ta kiên  

quyết muốn xông vào trong công ty, tôi vì cản anh ta lại, mới làm lỡ thời gian  

quẹt thẻ." Hứa Trí Hằng nghĩ đến chuyện bản thân đến muộn, ngay lập tức  

đẩy toàn bộ trách nhiệm lên trêи người Lục Trần.  

    "Hứa Chí Hằng, con mẹ nó cậu có ý gì? Lục tiên sinh là khách quý của tôi,  

cậu lại chặn anh ấy ở bên ngoài không cho vào, ai cho cậu lá gan này hả?"  

Sắc mặt Vương Duy thay đổi, trầm giọng quát lên.  

    Đây chính là ông chủ lớn chân chính của công ty đó, cái tên này lại ngăn  

ông chủ lớn bên ngoài không cho vào, đây không phải là muốn chết sao?  

    Khách quý?  

    Trong lòng Hứa Trí Hằng run lên, Lục Trần không phải là bảo vệ gác cổng  

sao?  

    Anh ta có tư cách gì trở thành khách quý của tổng giám đốc Vương chứ?  

    Khuôn mặt Vương Duy sầm lại, mặc kệ Hứa Trí Hằng nói có phải là thật  

hay không, gạt Lục Trần sang một bên không nói, hắn làm Phó quản lý phòng  

nhân sự của công ty, nhưng không phân rõ chính phụ, vốn dĩ đây là công việc  

của‌ ‌bảo‌ ‌vệ,‌ ‌nhưng‌ ‌hắn‌ ‌lại‌ ‌kiên‌ ‌quyết‌ ‌lãng‌ ‌phí‌ ‌gần‌ ‌nửa‌ ‌giờ‌ ‌ở‌ ‌đó,‌ ‌cũng là một  

thiếu sót nghiêm trọng trong công việc.  

    "Tôi cảm thấy cậu chuyển tới bộ phận bảo vệ làm một Phó quản lý sẽ tốt  

hơn." Vương Duy hừ lạnh nói.  

    Sắc mặt Hứa Trí Hằng biến đổi, mới phát hiện bản thân lại phạm vào một  

sai lầm nghiêm trọng, trong lòng càng căm hận Lục Trần tới cực điểm, trong  

ánh mắt nhìn về phía Lục Trần mang theo lửa giận phừng phừng.  

    "Hẳn cậu vẫn chưa quên cá cược giữa hai chúng ta nhỉ." Lục Trần nở nụ  

cười giễu cợt, nhắc nhở.  

    Khuôn mặt Hứa Trí Hằng trở nên khó coi, muốn hắn quỳ xuống xin lỗi Lục  

Trần, còn không bằng giết hắn đi.  

    Có điều hắn cũng coi như thông minh, không nhìn thẳng Lục Trần, nói với  

Vương Duy: "Tổng giám đốc Vương, rất xin lỗi, lát nữa tôi viết một bản kiểm  

điểm đưa cho anh."  

    Hắn nói xong thì thểu não đi đến cửa lớn, làm sao còn dám ở lại bị Lục  

Trần trào phúng.  

    Chẳng qua là, trong lòng hắn thật sự không cam lòng.  

    Lục Trần rõ ràng chỉ là một bảo vệ mà thôi, anh ta dựa vào cái gì có thể  

quen biết tổng giám đốc Vương chứ?  

    Còn mẹ nó khách quý của Vương Duy, có phải là đang gạt người không  

vậy?  

    "Đại thiếu gia, xử lý hắn như thế nào?"  

    Sau khi Hứa Trí Hằng đi rồi, Vương Duy cẩn thận từng li từng tí nhìn về  

phía Lục Trần.  

    Đây chính là quản lý cấp cao dưới tay anh đó, vậy mà lại dám đắc tội ông  

chủ lớn của công ty, anh cảm thấy bản thân có thể sắp bị Lục Trần mắng một  

trận.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.