Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 229: Chuyển nhà



Khi Lục Trần rời khỏi văn phòng, nhìn thấy Hứa Trí Hằng thật sự quỳ gối  

ở cửa lớn, trong lòng không hề xem thường Hứa Trí Hằng, chẳng qua là cảm  

thấy cái tên này cũng ra gì đấy.  

    Cầm lên được, bỏ xuống được, chấp nhận chịu đựng loại nhục nhã này.  

    Quỳ trước cửa lớn công ty một ngày, đây không phải là điều ai cũng có  

thể làm được, cũng không thể đưa ra quyết định này.  

    Có điều từ trong mắt Hứa Trí Hằng, anh có thể cảm nhận được sự không  

cam lòng và không phục trong lòng hắn.  

    "Lục Trần, rất xin lỗi, xin lỗi anh vì sự lỗ mãng trước kia của tôi, xin anh  

đừng chấp nhặt với tôi." Nhìn thấy Lục Trần đi xuống, Hứa Trí Hằng lập tức  

đứng dậy đi qua xin lỗi Lục Trần.  

    Nhục nhã nhất thời đáng là gì?  

    Hứa Trí Hằng hắn là một người làm chuyện lớn, hắn tin tưởng năng lực  

của mình, một ngày nào đó sẽ thay thế Đường Đại Long, trở thành quản lý bộ  

phận nhân sự của Kỹ thuật Di Kỳ, sau đó sẽ có càng nhiều cơ hội quen biết  

ông chủ lớn phía sau công ty.  

    Hắn tin tưởng, một ngày nào đó, hắn nhất định có thể được ông chủ lớn  

phía sau công ty trọng dụng, khi đó, hắn không chỉ muốn tìm Lục Trần trả mối  

thù ngày hôm nay, lại càng muốn dẫm nát Vương Duy dưới chân!  

    Vì ngày đó, hắn chỉ có thể lựa chọn chịu đựng nhục nhã quỳ trước cửa  

công ty, bằng không cho dù Vương Duy không chặn hoạt động của hắn, hắn  

cũng mất đi cơ hội trả thù.  

    "Anh yên tâm, chỉ cần anh quỳ gối hết hôm nay cho tốt, tôi sẽ không so đo  

với anh." Lục Trần hờ hững nói, rồi lập tức đi đến xe của mình.  

    Đương nhiên anh không tin Hứa Trí Hằng thật lòng nói xin lỗi với anh,  

nhưng mặc kệ Hứa Trí Hằng có phải thật lòng xin lỗi hay không, đây cũng là  

cơ hội cuối cùng cho hắn.  

    Nếu về sau hắn vẫn có thái độ làm việc này, chắc chắn Lục Trần sẽ trực  

tiếp đuổi hắn đi.  

    "Khốn kiếp, anh chờ đó cho tôi, một ngày nào đó, ông đây nhất định sẽ để  

anh phải quỳ xuống cầu xin tôi!" Hứa Trí Hằng tức giận nói, lại lần nữa trở về  

cửa lớn quỳ xuống.  

    Thế nhưng trong giây phút hắn quỳ xuống, hắn nhìn thấy Lục Trần lại đi  

tới bên cạnh một chiếc xe sang trọng, lấy ra một cái chìa khóa xe sang trọng  

ngồi xuống.  

    "Vậy xe đó là của anh ta? Anh ta mua được một chiếc xe sang trọng mấy  

triệu ư?"  

    Hứa Trí Hằng mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Lục Trần lái Steinway rời khỏi  

cao ốc Quân Duyệt, trong lòng hắn còn khó chịu hơn so với mấy ngày xui  

xẻo.  

    …  

    Hôm nay là ngày chuyển nhà, Lục Trần không có bao nhiêu bạn bè, chỉ  

gọi Đỗ Phi, Thủy Hử Tam Kiệt, Hạ Quân, Vương Duy cùng với Hứa Thư Đình  

và các giám đốc điều hành khác của công ty, đương nhiên, Trần Quang Hưng  

cũng được anh thông báo, nhưng ông ta không đến đó là chuyện của ông ta.  

    Bởi vì, sau chuyện quyên tiền lần trước hãm hại chủ bốn gia tộc lớn một  

phen, Trần Quang Hưng chưa từng liên lạc với anh.  

    Còn về phần Tạ Vĩ Hào và các nhân vật lớn khác trong thành phố, anh  

cũng không nói, dù sao khách mời hôm nay tốt xấu lẫn lộn, đám người Tạ Vĩ  

Hào đến cũng không nên.  

    Bởi vì anh biết Vương Tuyết chắc chắn sẽ thông báo cho rất nhiều người.  

    Còn có Lâm Đại Hải, bản thân ông ta cũng có rất nhiều bạn bè, cũng nhất  

định sẽ gọi bọn họ đến đây.  

    Có điều Lục Trần có chút bất ngờ là, Lâm Đại Hải chỉ gọi một người bạn là  

Hoàng Hựu Quân đến.  

    Thật ra Lâm Đại Hải đã thông báo cho Lôi Minh Siêu và Vu Chính Đào,  

nhưng sau khi nghe Lục Trần mua nhà, họ lập tức không có hứng thú.  

    Hai ông cụ vẫn còn rất nhiều thành kiến với Lục Trần, cho nên sau khi  

nghe được Lục Trần muốn chuyển nhà, đương nhiên không thể đến khen  

ngợi.  

    Khi Hoàng Hựu Quân đến, Lục Trần đích thân ra ngoài đón ông, nhìn nhà  

mới của Lục Trần là một khu nhà cấp cao rộng lớn, một ông lớn như Hoàng  

Hựu Quân cũng kinh ngạc không thôi.  

    Ông đã biết Lục Trần không phải cá trong ao, nhưng không ngờ Lục Trần  

lại còn thành công hơn nhiều so với tưởng tượng của ông.  

    Khu nhà cao cấp hơn trăm triệu, đây không phải là nơi mấy nhà giàu bình  

thường có thể mua nổi đâu.  

    Lúc này, ở dưới chân núi Mã An.  

    "Lâm Đại Hải làm cái gì vậy? Ông ta lại để cho chúng ta chờ ở đây, chẳng  

lẽ ông ta còn phải lái xe tới đón chúng ta hay sao?" Đường Khánh Sơn có  

chút khó chịu nói.  

    Bọn họ lái xe tới đây, gọi điện cho Lâm Đại Hải, hỏi ông nhà mới của Lục  

Trần rốt cuộc ở đâu, thế nhưng Lâm Đại Hải lại để bọn họ chờ ở chỗ này, đây  

không phải chơi đùa bọn họ sao?  

    "Trêи núi Mã An xây dựng hàng loạt khu biệt thự, ông ta sẽ không cho  

rằng con rể của ông ta mua biệt thự ở trêи này chứ." Một lão già cười ha hả  

nói.  

    Lục Trần là người nào, bọn họ cũng đều biết, đương nhiên không tin Lục  

Trần có thể mua được nhà ở trêи này.  

    Sở dĩ ông lão nói như vậy, cũng chỉ là giễu cợt một chút mà thôi.  

    "Nếu thằng nhóc kia có thể mua nổi biệt thự trêи này, thằng con trai nhà  

tôi đã mua biệt thự ở Bắc Kinh rồi." Đường Khánh Sơn cười nhạo nói.  

    Ông ta vẫn luôn tức giận bất bình vì chuyện Lục Trần cướp đi Lâm Di  

Quân trong tay con trai của ông.  

    Lâm Di Quân kia đúng là đại mỹ nữ chân chính, nếu như con trai của ông  

cưới được một người vợ như Lâm Di Quân, ông ta sẽ cảm thấy rất vinh dự.  

    "Đúng vậy, hiện tại lương một năm của Đại Long là một triệu, nghe nói  

thằng nhóc Lục Trần kia vẫn chỉ là bảo vệ ở một cái công ty nhỏ, đến cả Đại  

Long cũng không mua nổi biệt thự trêи này, cậu ta là cái thá gì chứ." Một lão  

già muốn nịnh bợ Đường Khánh Sơn phụ họa nói.  

    Đường Đại Long bị ba mình tâng bốc như thế, mặc dù trong lòng thấy rất  

sướиɠ, nhưng trêи mặt vẫn còn có chút xấu hổ.  

    "Đúng rồi, cháu trai Đại Long, hiện tại công ty của các con còn có tuyển  

người không, nếu không con mang thằng nhóc nhà bác đến công ty các con  

đi." Lão già nhìn Đường Đại Long nói.  

    "Còn có thằng nhóc nhà bác nữa, cả ngày không có việc gì, không còn đi  

làm nữa, đã sắp thành người vô dụng, cháu trai Đại Long, con cũng sắp xếp  

cho nó một công việc ở công ty các con đi." Một lão già khác cũng nói.  

    Đường Đại Long có chút khó khăn, người hai người này nói hắn ta cũng  

biết, là hai tên lưu manh ăn không ngồi rồi, hắn ta là quản lý phòng nhân sự  

của công ty, sắp xếp cho bọn họ một công việc bình thường đương nhiên  

không có vấn đề.  

    Thế nhưng tiêu chuẩn nhận người của Kỹ thuật Di Kỳ, đức hạnh nhất định  

phải vượt qua kiểm tra, hắn ta sắp xếp hai tên lưu manh vào, đây không phải  

là hại hắn ta sao?  

    Nếu như hai tên kia cải tà quy chính cố gắng đi làm còn dễ nói, nhưng  

nếu ngày nào đó bọn họ bị kéo người đến vạch trần, vậy hắn ta phải xử lý  

như thế nào?  

    "Hai chú, công ty của chúng con đúng là còn nhận người, nhưng mà, yêu  

cầu là phải tự bọn họ đến nộp đơn." Đường Đại Long nói.  

    Dù sao công nhân bình thường anh ta cũng không trực tiếp phỏng vấn,  

công nhân bình thường chủ yếu là do Hứa Trí Hằng phỏng vấn, nếu như hai  

tên kia có thể qua một cửa của Hứa Trí Hằng, coi như bọn họ có bản lĩnh.  

    Hai lão già có phần mất hứng, có điều bây giờ Đường Đại Long thực sự  

tốt hơn bất kỳ ai trong số họ, bọn họ cũng không tiện làm mất lòng.  

    "Đại Đường, không phải con là quản lý phòng nhân sự sao? Chút việc  

nhỏ này còn trì hoãn cái gì, trực tiếp sắp xếp là được." Đường Khánh Sơn  

cảm giác con trai có chút mất thể diện thay mình, thấy gương mặt của mấy  

đồng bọn già đều mang theo nét không vui, ông lập tức xen mồm vào.  

    Trong lòng Đường Đại Long thở dài, cười khổ một tiếng, vừa muốn nói gì  

đó, thì thấy một chiếc xe buýt dừng lại trước cửa bọn họ.  

   ”Xin hỏi các vị là khách của Lâm Đại Hải mời đến đúng không?” Lái xe hỏi  

    Đám người Đường Khánh Sơn khẽ giật mình, Lâm Đại Hải thật sự sắp  

xếp xe tới tiếp bọn họ ư?  

    Quan trọng nhất là, bọn họ có xe, Lâm Đại Hải làm cái quái gì thế, nhất  

định phải cho xe tới đón bọn họ?  

    "Đúng, cậu dẫn đường đi, chúng tôi có xe." Đường Khánh Sơn có phần  

không vui nói, ông ta cảm giác Lâm Đại Hải là cố ý giả vờ trước mặt bọn họ.  

    Còn cho xe buýt tới đón bọn họ, đây không phải làm trò cười sao?  

    "Lên xe đi, xe của mọi người không vào được." Lái xe thấy ông ta muốn  

đón người, nhìn hai chiếc xe con bình thường của hãng trong nước ở bên  

cạnh, trong lòng hơi khinh bỉ nói.  

    ‌"Chúng‌ ‌tôi‌ ‌không‌ ‌vào‌ ‌được? Xin hỏi là khu gì, còn không thể để cho  

khách tiến vào?" Đường Khánh Sơn giận dữ cười nói.  

    Những người khác cũng nhao nhao nhìn về phía lái xe, có cảm giác lái xe  

cũng giống như Lâm Đại Hải, vô cùng không đáng tin.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.