Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 232: Người nhà họ Vương sững sờ



  "Khu hồ Cảnh Long, nhưng nhà là Lục Trần mua, bố mẹ và em cháu đến 

ở cùng." Lâm Di Quân nói. 

"Bọn họ cũng ở cùng ư, không phải chật chội quá à?" Từ Phương cười 

nhạt một tiếng. 

Nghĩ thầm xem ra Lục Trần cũng chẳng có bao nhiêu tiền, coi như bốn 

phòng hai sảnh, cũng chẳng bao nhiêu tiền. 

Mấu chốt nhất là, Lục Trần không mua nhà cho một nhà Vương Tuyết, 

trong lòng bà ta có cảm giác vượt trội không tên. 

Không phải lúc trước Lục Trần giả vờ nhiều tiền lắm à, nhưng bây giờ còn 

không nỡ bỏ mua một căn nhà cho gia đình Vương Tuyết, đâu có thể so với 

con rể tương lai của bà ta là Hứa Kiệt. 

Tuy mấy người Từ Phương đã tới Du Châu nhiều lần, nhưng bọn họ cũng 

không phải người Du Châu, đương nhiên không biết khu hồ Cảnh Long đều là 

biệt thự năm mươi triệu trở lên, còn tưởng rằng chỉ là căn hộ bình thường. 

"Di Quân này, cả nhà già trẻ ở cùng nhau cũng không tiện lắm. Lúc trước 

ở Kỳ Giang Lục Trần bỏ ra mấy triệu mua toàn bộ túi xách LV trong cửa hàng 

cho em, cuối cùng phần lớn lại tặng cho người khác, nếu lúc ấy anh ấy không 

kϊƈɦ động, lấy mấy triệu đó mua cho dì hai một căn nhà, cũng mua được căn 

biệt thự nho nhỏ ấy chứ." Vương Uyển cười nhạt nói, trong lời nói đầy ý giễu 

cợt. 

Mấy người Vương Khải cũng nhao nhao gật đầu. 

Bọn họ cũng nghe nói chuyện Lục Trần bỏ ra bốn triệu rưỡi mua toàn bộ 

cửa hàng LV rồi lại tặng hết ra ngoài, lúc ấy tuy không nói gì thêm, nhưng 

trong lòng không khỏi cảm thấy Lục Trần thật là phô trương lãng phí, là một 

tên phá của. 

"Di Quân, có đôi khi Lục Trần quá bốc đồng rồi, cháu có thời gian phải 

tâm sự với nó nhiều hơn, mặc dù nó nhiều tiền, nhưng không thể tiêu lung 

tung như thế được." Vương Tiến cũng đồng ý không ngừng khuyên nhủ. 

Lâm Di Quân nghe vậy cười khổ một tiếng, gật đầu nói: "Vâng thưa chú 

ba, cháu sẽ khuyên anh ấy." 

Tuy cô không biết cụ thể Lục Trần có bao nhiêu tiền, nhưng Lục Trần chỉ 

xây viện khoa học kỹ thuật đã cần đầu tư năm mươi tỷ, còn mở siêu thị, mở 

công ty đá quý, chỉ những khoản đầu tư mà cô biết đã nhìn ra được số tiền 

của Lục Trần tuyệt đối là con số trêи trời. 

Cho nên mấy triệu đối với Lục Trần mà nói giống như người bình thường 

tiêu mấy tệ mấy chục tệ vậy đó. 

Nếu như có thể dùng mấy tệ hoặc hơn mấy tệ mua tâm trạng khoan 

kɧօáϊ, phần lớn người bình thường đều lựa chọn làm như vậy. 

Nhưng mấy triệu đối với người nhà họ Vương mà nói, quả thực như con 

số trêи trời, tuy trong lòng cô cười khổ, nhưng khó mà nói cái gì. 

Lâm Di Quân đã từng hỏi Lục Trần, những khoản đầu tư của Lục Trần 

không có một đồng nào từ ngân hàng, đây cũng là một trong những nguyên 

nhân Tạ Vĩ Hào kiên định đứng bên Lục Trần. 

Bởi vì cho dù Lục Trần đầu tư thất bại, cũng không ảnh hưởng tới kinh tế 

Du Châu, nếu như thành công, vậy sẽ mang đến biến hóa long trời lở đất cho 

nền kinh tế Du Châu. 

Về phần siêu thị và công ty đá quý của Lục Trần, so với viện khoa học kỹ 

thuật cũng chỉ là mấy thứ nhỏ nhặt, chính phủ thành phố biết được là Lục 

Trần đầu tư, căn bản không gây trở ngại gì, một đường mở đèn xanh cho bọn 

họ. 

Dần dần, phát hiện Lâm Di Quân càng đi càng sai hướng, thậm chí đi lên 

núi, trong lòng đám người Từ Phương lại càng là chắc chắn, nhà Lục Trần 

mua có thể là căn nhà lớn bốn phòng hai sảnh, nhưng nhất định là căn nhà 

giá rẻ gần vùng ngoại thành. 

Hai mẹ con Từ Phương và Vương Uyển liếc nhau, đều hiểu ý nở nụ cười. 

"Di Quân, nơi này ngoại ô thành phố, sao nhà các chị lại mua chỗ xa xôi 

như vậy?" Vương Uyển giả vờ kinh ngạc hỏi. 

"Tuy núi Mã An gần vùng ngoại thành, nhưng Kỹ thuật Di Kỳ xây dựng 

trêи núi Mã An, vùng này đang dần dần khai phá, về sau vùng núi Mã An sẽ 

phân thành viện khoa học công nghệ." Lâm Di Quân không có nhiều tâm tư 

nhỏ nhặt như Vương Uyển, nghiêm túc nói. 

"Vậy nhà các chị chắc rẻ lắm nhỉ?" Vương Uyển lại hỏi. 

"Tiểu khu hồ Cảnh Long." Từ Phương nhắc nhở. 

"Đúng, khu hồ Cảnh Long, có phải nhà ở xã hội mà quốc gia hỗ trợ cho 

người nghèo không?" Vương Uyển cười nói. 

Nghe đến đó, cuối cùng Lâm Di Quân cũng hiểu ý trong lời nói của Vương 

Uyển. 

Cô mỉm cười, cũng không che giấu, nói: "Khu Cảnh Long, là khu biệt thự 

cao cấp lúc trước tập đoàn Quân Duyệt chưa giải thể xây dựng cho những 

người giàu có ở Du Châu, biệt thự bên trong diện tích nhỏ nhất cũng 500 mét 

vuông, trong khu biệt thự cao cấp đều là căn biệt thự ba đến bốn tầng." 

"Khu biệt thự cao cấp?" 

Mấy người Vương Uyển lấy làm kinh ngạc, khu biệt thự cao cấp có thể 

xưng là biệt thự, nhưng không phải là tất cả biệt thự đều là khu biệt thự cao 

cấp. 

Lâm Di Quân dùng khu biệt thự cao cấp để hình dung, vậy tiểu khu hồ 

Cảnh Long này bao nhiêu một căn? 

"Thấp nhất là bao nhiêu tiền một căn? Ít nhất sợ cũng phải bảy tám triệu 

mới được xưng là khu biệt thự cao cấp." Hứa Kiệt hỏi theo bản năng. 

Nhà anh ta cũng mua biệt thự ở Kỳ Giang, nhưng chỉ là loại bốn năm triệu 

một căn, cho dù ở Kỳ Giang vẫn không được gọi là khu biệt thự cao cấp. 

"Không thể nào? Một căn đắt như vậy, ở Kỳ Giang cũng rất ít." Vương 

Uyển kinh ngạc, cũng có chút không tin Lâm Di Quân. 

"Ở Du Châu chỉ có khu hồ Cảnh Long có thể được xưng là khu biệt thự 

cao cấp thật sự, thấp nhất cũng phải năm mươi triệu một căn, hơn nữa phải 

trả hết một lần, không cho trả góp." Lâm Di Quân thấy mọi người đều kinh 

ngạc, trong lòng chợt thấy sảng kɧօáϊ. 

Nhất là Vương Uyển và Từ Phương, cứ thích khoe khoang, xem hôm nay 

bọn họ khoe khoang kiểu gì. 

"Thấp nhất năm mươi triệu một căn?" Đám người Vương Uyển hít vào 

một‌ ‌hơi‌ ‌khí‌ ‌lạnh, hơn nữa còn là trả hết một lần, thế giới của kẻ có tiền đúng 

là bọn họ không tưởng tượng nổi. 

"Vậy nói như vậy, nhà các cháu cũng năm mươi triệu hả?" Từ Phương 

vẫn chưa từ bỏ ý định, nhớ ngày đó Hứa Kiệt trả tiền đặt cọc một căn nhà cho 

bọn họ cũng chỉ một triệu, tại Kỳ Giang coi như là căn nhà đầy đủ tiện nghi, 

lúc ấy bà ta không thể chờ đợi được còn dẫn đám người Vương Tuyết đi 

tham quan khoe khoang một phen. 

Không ngờ Lục Trần lại mua căn biệt thự cao cấp trị giá năm mươi triệu, 

đả kϊƈɦ người khác quá rồi. 

Hai anh em Vương Tiến và Vương Khải liếc nhau, cũng thấy vẻ bàng 

hoàng trong mắt đối phương 

Lục Trần có bao nhiêu tiền chứ? 

Mua nhà cũng năm mươi triệu! 

Mặc dù không quay đầu lại, nhưng Lâm Di Quân cũng biết mấy người 

chắc chắn rất kinh ngạc, cô mỉm cười, cũng không nói căn biệt thự cao cấp 

của bọn họ là căn đắt tiền nhất ở hồ Cảnh Long, không nên đả kϊƈɦ bọn họ. 

Tiến vào cổng lớn khu biệt thự cao cấp hồ Cảnh Long, nhìn toàn bộ khu 

biệt thự cao cấp như lâu đài, đám người Từ Phương cuối cùng cũng hết hy 

vọng. 

Không còn hoài nghi về lời nói của Lâm Di Quân, trong lòng càng trào 

dâng cảm giác bất lực. 

Nhất là Vương Uyển, lúc này ở trước mặt Lâm Di Quân, nghĩ đến cảnh 

tượng thời gian trước mình khoe khoang đủ kiểu, cô ta phát hiện mình thật là 

một thằng hề. 

Bản thân lại khoe khoang nhiều lần trước mặt đám người Lâm Di Quân, 

quả thật chính là coi sự khiêm tốn của người ta trở thành tiền vốn cho sự ngu 

dốt của mình. 

"Di Quân, căn biệt thự cao cấp nhà em là căn nào vậy?" Lần này, trong 

giọng nói của Vương Uyển cũng không còn giọng điệu quái gở nữa. 

"Căn to nhất trêи đó đó." Lâm Di Quân chỉ căn biệt thự cao cấp lớn nhất 

bên cạnh hồ chính và nói. 

Mọi người chớp mắt nhìn theo tay Lâm Di Quân, không khỏi mở to hai 

mắt. 

Căn biệt thự cao cấp kia từ xa nhìn lại, diện tích tương đương với bốn 

năm căn biệt thự cao cấp khác, trong khu biệt thự cao cấp như hạc giữa bầy 

gà. 

Nghiễm nhiên chính là một lâu đài nhỏ! 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.