Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 247: Điều kiện của bọn bắt cóc



"Lục Trần, nếu Kỳ Kỳ có sơ xuất gì, tôi nhất định sẽ liều mạng với anh!"  

Bên ngoài cục cảnh sát, Lâm Di Quân hung hăng trừng mắt Lục Trần, con  

ngươi cũng sắp khóc đỏ lên.  

Hôm nay cô tan tầm sớm, nghĩ đã nhiều ngày không đi đón Kỳ Kỳ, nên  

đích thân đến đón Kỳ Kỳ, sau đó mới biết được tin Kỳ Kỳ đã bị người ta bắt  

cóc vào buổi sáng.  

Lúc ấy cô gọi điện cho Lục Trần, Lục Trần mới nói cho cô chân tướng.  

Nghĩ cả ngày, vẫn không tìm được con gái, trong lòng Lâm Di Quân vừa  

lo lắng, lại vừa sợ hãi.  

Hết thảy những chuyện này đều bởi vì Lục Trần, nếu không phải Lục Trần  

đắc tội người khác, làm sao người ta có thể bắt Kỳ Kỳ đi chứ.  

Lục Trần yên lặng hút thuốc, trong lòng cũng rất phiền muộn.  

Nhìn băng ghi hình giao thông, có người dẫn Kỳ Kỳ lên xe buýt, rồi đi về  

hướng tiểu khu hồ Cảnh Long.  

Khoảng chừng hai ki lô mét xung quanh khu biệt thự hồ Cảnh Long không  

có lắp đặt máy ghi hình, đằng sau rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cũng không biết.  

Thoạt nhìn người kia Lục Trần cảm thấy có chút quen mặt, nhưng trong  

lòng anh đang lo lắng, không nghĩ tới đối phương chính là người trước đó  

mình đã giúp.  

"Tên đó gọi là Vu Binh, đã bắt được, bọn họ đang dẫn hắn quay lại." Hứa  

Tả Quân ra ngoài, cũng châm một điếu thuốc nói.  

"Kỳ Kỳ đâu, có ở cùng hắn không?" Lục Trần kϊƈɦ động hỏi.  

Hứa Tả Quân lắc đầu.  

Lục Trần có chút thất vọng, trong lòng lại càng lo lắng.  

Sau khi Vu Binh bị đưa đến trong cục, từ chuyện hắn nhận ra Kỳ Kỳ, cũng  

như đánh ngất Châu Hổ cứu Kỳ Kỳ đi, tất cả mọi thứ đều kể rõ ràng mười  

———————————————————————– 

mươi, nghe thấy hắn trình bày, Lục Trần mới biết Kỳ Kỳ xác thực bị những  

người khác bắt đi.  

Nhưng rốt cuộc là ai bắt Kỳ Kỳ, Vu Binh cũng không biết.  

Có điều việc này lại làm cho nội tâm Lục Trần càng thấy bất an.  

Bởi vì anh nghĩ tới người của Tiêu Biệt Tình, nghĩ tới bọn họ vẫn luôn tìm  

bắt Mục tiên sinh.  

"Tao không cần biết mày là ai, chỉ cần dám tổn thương con gái tao, tao  

nhất định muốn mày phải chết không có chỗ chôn!"  

Lục Trần cắn răng, trong mắt tràn ngập ý định giết người.  

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, bất kể là nhân viên cảnh sát, hay là  

người của Đỗ Phi, đều đang giúp đỡ tìm kiếm tung tích của Kỳ Kỳ.  

Lục Trần và Lâm Di Quân, cũng không ngủ cả một đêm.  

Mãi đến tận chín giờ sáng, lúc ra ngoài ăn điểm tâm, Lục Trần mới nhận  

được một cuộc gọi lạ.  

Người gọi đến là một người lạ, nhưng là khẩu âm ở Du Châu.  

Mặc dù đối phương đã tận lực thay đổi thanh âm, nhưng Lục Trần vẫn  

nghe ra.  

"Muốn cứu con gái của cậu, trước một giờ chiều đến Hiệp hội Đá thô  

đăng kí, đại diện cho Hiệp hội Đá thô của Du Châu đến Trung Hải tham gia  

giải đấu cược đá."  

Đối phương nói xong lập tức cúp điện thoại, thậm chí còn không cho Lục  

Trần cơ hội để hỏi.  

Hiệp hội Đá thô?  

Giải đấu cược đá?  

Đôi mắt Lục Trần híp lại, anh ngay lập tức nghĩ tới, có phải là người của  

Hiệp hội Đá thô bắt cóc Kỳ Kỳ hay không.  

Nhưng rồi anh lắc đầu, chuyện như vậy, anh không tin Hiệp hội Đá thô  

làm ra được.  

———————————————————————– 

Cũng không tin bọn họ dám làm như thế.  

Đây chắc hẳn là mưu kế của đối phương.  

Thế nhưng bọn họ làm như vậy là có thâm ý gì đây?  

Lục Trần xoa huyệt thái dương, vắt hết óc, cũng không nghĩ ra đối  

phương có ý gì.  

"Ai gọi điện vậy?" Lâm Di Quân hỏi.  

"Đối phương." Lục Trần nhẹ giọng nói ra.  

"Người bắt cóc Kỳ Kỳ?" Lâm Di Quân vội vàng hỏi.  

"Ừ." Lục Trần gật đầu.  

"Bọn họ nói thế nào, muốn bao nhiêu tiền? Mặc kệ muốn bao nhiêu tiền,  

anh đều phải cho bọn họ, có nghe hay không!" Lâm Di Quân lớn giọng nói.  

"Bọn họ đòi tiền thì tốt rồi." Lục Trần chua xót lên tiếng.  

Nếu đối phương đòi tiền, mặc kệ đối phương muốn mấy trăm triệu hay  

mấy tỉ, anh đều sẽ không chớp mắt, nhưng đối phương lại muốn anh đại diện  

cho Du Châu đi tham gia giải đấu cược đá, anh hoàn toàn không hiểu đối  

phương đang làm gì.  

Thấy Lâm Di Quân nhìn mình nghi hoặc, Lục Trần tiếp tục nói: "Bọn họ  

muốn anh đại diện Du Châu đến Trung Hải tham gia giải đấu cược đá."  

"Tham gia thi đấu cược đá?" Lâm Di Quân cũng giật mình, đây là logic gì  

vậy?  

Lục Trần gật đầu, gửi số điện thoại kia cho Hứa Tả Quân: "Kiểm tra giúp  

tôi xem đối phương tên gì, từ đâu gọi đến?"  

Bên trong cục, Hứa Tả Quân nhận được tin nhắn của Lục Trần, lập tức  

cho người điều tra dãy số, rất nhanh đã có kết quả.  

Là một số điện thoại chưa đăng ký.  

Ông ta sai người gọi thử, nhưng báo đã tắt máy.  

———————————————————————– 

Sau khi Lục Trần nhận được tin nhắn Hứa Tả Quân gởi tới, không suy  

nghĩ nhiều nữa, chuẩn bị đi đến Hiệp hội Đá thô, hiện tại anh chỉ có thể làm  

theo ý của đối phương.  

Mười giờ sáng, Lục Trần đã đến Hiệp hội Đá thô.  

   Bên trong Hiệp hội Đá thô, Lục Trần thấy ba vị đại sư Vu Chính Đào,  

Hoàng Hựu Quân và Lôi Minh Siêu, anh còn nhìn thấy cụ ông nhà họ Tả, Tả  

Chính Nghĩa, cụ ông nhà họ Trương, Trương Sinh Kiều, cùng với cụ ông nhà  

họ Lưu, Lưu Khải Phú.  

Tầm mắt anh lướt qua khuôn mặt của mọi người, mà mọi người cũng  

đang nhìn anh.  

"Tiểu Lục à, nào, đến đây ngồi." Hoàng Hựu Quân có phần bất ngờ, nói.  

Bọn họ đang suy nghĩ buổi triển lãm đá thô Trung Hải lần này, nên cử  

người nào đi mới tốt, bởi vì đây chính là người sẽ đại diện cho Du Châu xuất  

chiến, ba vị sư phụ bọn họ cũng biết thực lực của bản thân, có thể xưng bá  

một phương ở Du Châu, nhưng ra khỏi Du Châu, thì không được.  

Cho nên ba người bọn họ đều không muốn đi mất mặt.  

Không ngờ Lục Trần vậy mà đã tìm tới cửa.  

Ngay cả hai vị sư phụ Vu Chính Đào và Lôi Minh Siêu trước kia vẫn luôn  

có chút thành kiến với Lục Trần, cũng thay đổi thái độ.  

"Cậu Lục, có phải cậu dự định đại diện cho Du Châu của chúng ta đi tham  

gia triển lãm đá thô Trung Hải hay không?" Ông cụ nhà họ Lưu, Lưu Khải Phú  

chờ mong nhìn Lục Trần.  

Đừng nhìn Lục Trần còn rất trẻ, nhưng đứng sau lưng anh lại là một nhân  

vật lớn như Tạ Vĩ Hào, ngay cả Lưu Khải Phú cũng không dám vô lễ.  

Vả lại chỉ dựa vào sức của bản thân đã có thể khiến cho những thanh  

niên nhà họ Trương suýt chút nữa vạn kiếp bất phục, ông cũng không dám  

khinh thường.  

Hai cụ ông Tả Chính Nghĩa và Trương Sinh Kiều cũng đang nhìn Lục  

Trần, chỉ là khi Trương Sinh Kiều nhìn Lục Trần, trong mắt có chứa vài phần  

địch ý.  

Điều này cũng không trách được, dù sao trước kia Lục Trần khiến cho  

———————————————————————– 

nhà họ Trương của ông ta mất hết thể diện, lỗ hết mấy tỉ, thậm chí còn làm  

một người sống sờ sờ như ông ta tức hộc máu, nếu ông ta có ấn tượng tốt  

với Lục Trần mới kỳ lạ.  

Nghe thấy lời của Lưu Khải Phú, đôi mắt Lục Trần hơi nhíu lại, nghĩ thầm  

lẽ nào thật sự là bọn họ bắt cóc Kỳ Kỳ, sau đó chuẩn bị dùng Kỳ Kỳ uy hϊế͙p͙  

mình đi Trung Hải?  

"Nếu như mọi người không sợ tôi làm cho Hiệp hội Đá Thô Du Châu bị  

mất mặt, tôi có thể xuất chiến." Lục Trần nhướng nhướng mày lên tiếng.  

"Làm sao có thể chứ, Tiểu Lục, không gạt cậu, lúc nhận được lời mời của  

Hiệp hội Đá thô Trung Hải, người đầu tiên chúng tôi nghĩ đến là cậu." Hoàng  

Hựu Quân kϊƈɦ động cười nói.  

Vài ngày trước bọn họ nhận được lời mời đích thực là có nghĩ tới nhờ Lục  

Trần xuất thủ.  

Nhưng Vu Chính Đào và Lôi Minh Siêu đều không muốn bỏ thể diện đi  

mời Lục Trần, trong lòng Hoàng Hựu Quân cũng không hề chắc, cũng có hơi  

sợ bị Lục Trần từ chối.  

Dù sao trước kia Lâm Đại Hải mời ông đến uống rượu mừng tân gia của  

Lục Trần, ông đã sớm biết Lục Trần là một thương nhân điển hình, không  

giống như mấy người bọn họ, dâng hiến cả cuộc đời cho việc nghiên cứu đá  

thô.  

Muốn mời Lục Trần giúp bọn họ đi thi đấu, trong lòng ông căn bản không  

hề chắc chắn, cho nên cũng chưa gọi điện cho Lục Trần.  

Khi Lưu Khải Phú và ba lão già khác thấy Lục Trần đồng ý xuất chiến, ai  

cũng nở nụ cười.  

Trước Kia Lục Trần dễ dàng đánh bại người xếp hạng ba cả nước, Trịnh  

Tây Hòa, tại triển lãm đồ cổ của nhà họ Tả, Lục Trần bằng lòng ra tay, mọi  

người đều nhìn thấy được hy vọng của Du Châu có thể trở nên nổi tiếng qua  

một trận chiến.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.