Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp
“Các vị, người giết Hắc Long, khống chế Hắc Long Hội chính là người Hoa
Hạ, trước đó, Kim Chí Quân – Tổng lãnh sự Hoa Hạ đã gọi điện thoại cho tôi,
cậu ta muốn tìm chúng ta đàm phán, về việc này, các vị có ý kiến gì.”
Cuộc họp vừa bắt đầu, Tổng thống liền đi thẳng vào vấn đề chính.
“Cái gì? Người Hoa Hạ, không lẽ nào là bọn buôn thuốc phiện bên Tam
Giác Vàng ư?” Một quan chức cấp cao ngạc nhiên nói.
Tận trưa nay bọn họ mới được biết tin Hắc Long bị giết, đều mới vừa mở
cuộc điều tra, không ngờ rằng đối phương lại trực tiếp tìm đến tận nơi rồi.
“Chắc không phải là bọn buôn thuốc phiện bên Tam Giác Vàng đâu, nếu là
bọn buôn thuốc phiện bên đó, thì Kim Chí Quân chắc sẽ không liên hệ chúng
ta.” Một viên chức cấp cao khác lắc đầu nói.
Bọn họ thường liên hợp với phía bên Hoa Hạ tiến đánh bọn tội phạm buôn
thuốc phiện, cũng tin rằng Hoa Hạ đều cho bọn buôn thuốc phiện lớn vào
danh sách đen, không thể nào hợp tác với bọn chúng.
“Không phải là bọn buôn thuốc phiện, thì ai có bản lĩnh lớn như vậy chứ,
có thể giết được Hắc Long, hơn nữa còn chỉ trong một đêm thì đã khống chế
được quân đội của Hắc Long rồi?” Một viên chức cấp cao khác nghi hoặc nói.
“Có lẽ nào là thuộc hạ của Hắc Long, không phục sự khống chế của Hắc
Long sau đó phản bội?” Một viên chức cấp cao khác mắt sáng lên và nói.
“Rất có khả năng này, hôm nay ý của hắn là, muốn chúng ta cho hắn sự
đãi ngộ giống như của Hắc Long, sau đó đầu tư ít nhất một tỷ Nhân Dân Tệ
để xây dựng Kokang và Naypyidaw, các vị có tin không?” Tổng thống nhìn mọi
người.
“Cái gì? Đầu tư ít nhất một tỷ để xây dựng Kokang? Nếu như lời hắn nói là
thật, thì khẳng định không phải là người của Hắc Long Hội rồi, cho dù là Hắc
Long, hắn ta cũng không thể đem ra một số tiền lớn như vậy được.” Một viên
chức cấp cao kinh ngạc nói.
“Ừ, tôi cũng nghĩ như vậy, thế thì mọi người nói, lời đề nghị này của hắn
có được không?” Tổng thống lại hỏi.
Mọi người đều chìm vào trong trầm tư suy nghĩ.
Myanmar bọn họ mặc dù là cát cứ quân phiệt, nhưng đều là người
Myanmar, đối phương không phải là người Myanmar, mà là người Hoa Hạ,
bọn họ sao có thể yên tâm để cho một người Hoa Hạ khống chế một quân
phiệt được chứ?
Nếu như đây là âm mưu của Hoa Hạ, nếu một ngày nào đó tên đó mở
rộng quân phiệt, vậy thì bọn họ làm sao có thể tranh đấu lại được?
Nhưng mọi người lo lắng nhất chính là âm mưu, nếu thật sự là âm mưu
của Hoa Hạ, vậy thì bọn họ tạm thời vẫn thật sự không hóa giải được.
Nếu bọn họ từ chối đàm phán hòa bình hoặc là trực tiếp xuất binh tiến
đánh đối phương, vậy thì chắc chắn sẽ gặp phải sự ngăn chặn trong bóng tối
của Hoa Hạ, nếu đàm phán hòa bình rồi, bọn họ cũng không yên tâm.
“Tôi có một cách vẹn cả đôi đường.” Ngang Lợi Dân đột nhiên nói.
Ngang Lợi Dân là đại diện phía quân đội, cũng là Đại tướng quân của
Myanmar, hiện nay phía quân đội mặc dù đã rút ra khỏi sự thống nhất quản lý
trực tiếp, nhưng phía quân đội vẫn có quyền phát ngôn rất lớn.
Mọi gười đều lần lượt nhìn Ngang Lợi Dân, Ngang Lợi Dân nói: “Chúng ta
có thể đi tiến đánh hắn, nếu có thể một lần đánh bại hoặc là tiêu diệt là tốt
nhất, nếu như không thể, cũng có thể đàm với hắn.”
“Ừ, tôi cũng cảm thấy cách này là cách tốt nhất bây giờ rồi, vừa may Lưu
Thường Sơn cách Kokang không xa, trước kia hắn ta và Hắc Long cũng có
tranh giành hai chỗ núi đá, để hắn ta đi tiến đánh được rồi.” Một vị cấp cao gật
đầu nói.
Mọi người cũng lần lượt gật đầu, sau cùng Tổng thống giải quyết dứt
khoát, đã tán thành quan điểm của Ngang Lợi Dân.
…….
Sau khi Lục Trần mời nhóm người Kim Chí Quân ăn cơm, gọi một cuộc
điện thoại cho Đỗ Phi, thì liền trở về nước rồi.
Phía Myanmar không muốn đàm phán với anh, anh chuẩn bị đi mua một lô
vũ khí kiểu mới, để cấp cao của Myanmar khϊế͙p͙ sợ.
Anh nhìn một chút, trước kia Hắc Long cũng từng mua máy bay chiến đấu,
cũng có hệ thống tên lửa đạn đạo đơn giản, nhưng đều chỉ là đồ loại bỏ của
Hoa Hạ, phương diện vũ khí của Naypyidaw chắc cũng khá lạc hậu rồi.
Trong thời gian mười năm qua, phía quân đội Myanmar tổng cộng cũng
chỉ chi hai ba mươi triệu đô la Mỹ để dùng cho việc mua bán vũ khí, Lục Trần
dự định trực tiếp đem một tỷ ra để trang bị cho Điện Sát Thần.
Bố của anh để lại tài sản cho anh hơn hai trăm tỷ, đây là khoản tiền trực
tiếp có trong thẻ, còn có rất nhiều tài sản cố định khác, nếu đem tất cả cộng
lại, tài sản của mình anh phải hơn ba trăm tỷ.
Ở trong nước anh không dám làm bừa, bây giờ ở nước ngoài có được cơ
hội này, dĩ nhiên anh cũng từng muốn làm đại quân phiệt.
Nhưng anh làm thế này, mục đích lớn nhất vẫn nằm ở bố cục.
Thế nên tùy ý bỏ ra tiền trăm triệu để gây dựng quân đội, đối với anh mà
nói, hoàn toàn chỉ là số tiền lẻ.
Thời gian đầu tiên khi trở về nước, Lục Trần liền đến câu lạc bộ Hoa Anh
Đào, sau đó tập hợp hết tất cả cấp cao của câu lạc bộ Hoa Anh Đào lại
“Thời gian này, Đỗ Phi phải ở lại Myanmar giải quyết công việc, bắt đầu từ
hôm nay, tất cả mọi việc lớn nhỏ của câu lạc bộ Hoa Anh Đào tạm thời do
Tống Hải quản lý.” Lục Trần nói với mọi người.
Mọi người lần lượt gật đầu, thể hiện là không có ý kiến gì.
“Lục thiếu gia, khi nào anh Phi trở về vậy?” Hồ Bưu hỏi.
Hồ Bưu là một trong những cánh tay đắc lực nhất trong đám thuộc hạ của
Đỗ Phi, cũng là người mà Đỗ Phi tin tưởng nhất.
“Chắc là cậu ấy sẽ rất ít khi về đấy, cho dù có về, cũng sẽ không quản lý
công việc của câu lạc bộ Hoa Anh Đào nữa.” Lục Trần nói.
Hả?
Mọi người có chút ngạc nhiên, thế này là chuẩn bị định cư ở Myanmar
sao?
Thấy mọi người đều có chút nghi hoặc, Lục Trần giải thích: “Tôi nói thật
với mọi người, lần này Đỗ Phi và tôi đi Myanmar, hai người chúng tôi đánh hạ
được một đội quân phiệt, lúc này cậu ấy đang ở Myanmar làm tướng quân chỉ
huy quân đội. Phải rồi, mọi người ai muốn đi Myanmar lập nghiệp, có thể gọi
điện thoại cho cậu ấy, trực tiếp đi tìm cậu ấy.”
“Cái gì? Các anh đánh hạ được một đội quân phiệt?” Mọi người không
dám tin vào những gì trước mắt, mặc dù bọn họ đã gia nhập thế lực ngầm lớn
mạnh nhất Du Châu, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến việc đi đánh quân phiệt
của người ta, đó quả thực là giun dế gây hấn với voi rôi.
Nhưng chỉ hai người Lục thiếu gia và anh Phi lại đánh hạ được một đội
quân phiệt của người ta, hơn nữa còn khống chế bọn chúng nữa, đây có còn
là người không?
“Sao thế, không tin?” Lục Trần thấy đám người Tống Hải đều mang một vẻ
biểu cảm không tin, tức cười nói: “Lần này bổn thiếu gia trở về chính là chuẩn
bị mua vũ khí tiên tiến, bổn thiếu gia phải biến Điện Sát Thần thành đội đệ
nhất quân phiệt của Myanmar.”
“Lục, Lục thiếu gia, cảm giác lời anh nói thật sự là thật nhỉ.” Vẻ mặt đám
người Tống Hải ngạc nhiên nói.
“Bổn thiếu gia còn có thể nói đùa với anh sao? Chuẩn bị đi, ngày mai đi
thành phố Châu.” Lục Trần gõ đầu Tống Hải một cái và nói.
Anh đã nghe ngóng kĩ càng rồi, bốn giờ chiều mai, thành phố Châu sẽ tổ
chức triển lãm hàng không, mặc dù anh không mua máy bay chiến đấu hủy
diệt 31, nhưng lại có thể mua một số loại rẻ hơn.
Dù sao chỉ cần mạnh hơn của phía quân đội Myanmar, có thể khiến bọn
chúng khϊế͙p͙ sợ là được rồi.
Đương nhiên, anh cũng sẽ không chỉ mua máy bay chiến đấu, máy bay
chiến đấu chỉ có tác dụng gây khϊế͙p͙ sợ, lợi ích thực tế thật sự vẫn là các loại
vũ khí lục chiến như xe bọc thép, xe tăng, tên lửa,v.v.
“Được rồi, được rồi, tôi sẽ đi chuẩn bị, phải rồi, Lục thiếu gia, anh đã đặt
vé máy bay chưa?” Tống Hải phấn khích hỏi.
“Vẫn chưa, anh đặt cho tôi , đặt cho cả Lâm Thông nữa, Sử Tiến thì canh
chừng bên này đã nhé.” Lục Trần nói xong liền rời khỏi câu lạc bộ Hoa Anh
Đào, Lâm Thông lái xe đưa anh về.
Sử Tiến có chút thất vọng, nhưng cũng không hề nói gì.
“Lão nhị, nghe nói triển lãm hàng không ở thành phố Châu lần này chủ yếu
là trưng bày máy bay chiến đấu tiên tiến, nhìn điệu Lục Trần lần này là muốn
mua máy bay chiến đấu đây, trước kia không phải là cậu có một ước mơ lái
máy bay sao, hay là cậu xin đi Myanmar, học lái máy bay chiến đấu trong
quân đội của Lục thiếu gia đi.” Tống Hải vỗ vỗ vai Sử Tiến nói góp ý.
Ánh mắt Sử Tiến sáng lên, rồi gật gật đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.