Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 307: Đến điểm hẹn



“Lục thiếu gia, đã chết bảy tên, bắt sống ba tên.”  

Tống Hải, Lâm Thông và ba người vệ sĩ của Lâm Di Quân áp giải ba tên  

thanh niên đến trước mặt Lục Trần.  

Trước đó khi mà Tống Hải và Lâm Thông bí mật xông đến, xe của Lâm Di  

Quân cũng đến nơi, sau đó để lại hai người bảo vệ Lâm Di Quân, sáu người  

khác cũng tham gia chiến đấu, rất nhanh thì đã tóm gọn hết đối phương rồi.  

“Ừ, đưa về câu lạc bộ Hoa Anh Đào, bất luận các cậu dùng cách gì, đều  

nhất định phải hỏi ra cho tôi xem là kẻ nào đã phái bọn chúng đến.” Lục Trần  

nhìn ba tên thanh niên bị thương đó một cái, sau đó lên xe của Lâm Di Quân.  

“Vâng.” Tống Hải gật đầu, liền áp giải ba người lên xe, đợi xe của Lâm Di  

Quân đi trước, Lâm Thông mới lái xe rời đi.  

“Anh lại đắc tội với ai rồi?” Trêи xe, Lâm Di Quân có chút cạn lời nhìn Lục  

Trần.  

Lục Trần cái gì cũng tốt, có điều kẻ thù quá nhiều, khiến cô cả ngày nơm  

nớp lo sợ, những ngày này sống thế nào?  

Nhất là từ lần trước bị bắt cóc, cô từng nghĩ, cuộc sống hiện tại xem vẻ nở  

mày nở mặt, cuộc sống cũng rất thoải mái.  

Nhưng cô luôn cảm thấy không bằng lúc trước Lục Trần không có tiền,  

cuộc sống trôi qua yên bình hơn.  

“Tạm thời vẫn chưa biết, chắc chính là mấy nhà đó rồi.” Sắc mặt Lục Trần  

có chút nặng nề, từ trong ngữ khí của Lâm Di Quân, anh cảm nhận được sự  

sợ hãi của Lâm Di Quân, cũng cảm nhận được sự chán ngán với cuộc sống  

như thế này.  

“Tin anh, anh sẽ nhanh chóng cho em một cuộc sống yên bình.” Lục Trần  

nắm chặt tay của Lâm Di Quân, nhẹ nhàng nói.  

Lần này, bât kể là ai, chỉ cần điều tra ra, cho dù là tam đại gia tộc, anh  

cũng phải trừng trị thật sự rồi.  

Anh đã hạ quyết tâm, lần này, nhất định phải giết gà dọaa khỉ!  

“Hai, với em không quan trọng, anh đừng hại đến Kỳ Kỳ thì đã tạ ơn trời  

đất rồi.” Lâm Di Quân thở dài, điều cô lo lắng nhất quả thực là con gái của cô.  

Cô và Lục Trần chỉ có mình đứa con gái Kỳ Kỳ này, về sau muốn sinh  

thêm đứa nữa, nhưng mãi vẫn không bầu được, nhưng cũng không có thời  

gian đi kiểm tra, nên vẫn mãi như vậy.  

Trong lòng cô, Kỳ Kỳ còn quan trọng hơn Lục Trần rất nhiều, nếu Kỳ Kỳ có  

tổn hại gì, cô thật sự sẽ dám liều chết với Lục trần.  

Lục Trần có chút xấu hổ, thân là người chồng, lúc nào cũng khiến vợ con  

của mình lo lắng sợ hãi, quả thực anh làm chưa được tốt.  

Nhưng có một số chuyện anh cũng không biết phải làm sao.  

Cuộc sống chính là như vậy, có những truyện, không phải bạn muốn cố  

gắng né tránh thì có thể né tránh được.  

Điều duy nhất bây giờ anh có thể làm, chính là làm hết khả năng của mình  

để bảo vệ sự an toàn của người thân.  

Thế nên, cho dù đối phương là tam đại gia tộc, anh cũng sẽ không nương  

tay nữa.  

Anh luôn cảm thấy bản thân quá mềm lòng rồi, nếu trước kia anh nhẫn  

tâm một chút, sớm đã đánh tam đại gia tộc rơi vào vực thẳm rồi.  

Trước kia anh đã quá để tâm đến cảm nhận của Tạ Vĩ Hào, thế nên cho  

dù tam đại gia tộc có ép anh phẫn nộ, cuối cùng anh cũng lựa chọn cách ôn  

hòa đi xử lý, mới để bây giờ tam đại gia tộc vẫn có thể sống vui sướиɠ như  

vậy.  

“Hy vọng không phải là các người, nếu không lần này, cho dù Tạ Vĩ Hào  

đích thân ra mặt, cũng không cứu nổi các người nữa đâu!”  

Trong lòng Lục Trần tức tối thầm nhủ.  

Rất nhanh xe đã đến biệt thự, Lâm Di Quân lập tức đi thăm Kỳ Kỳ, sau khi  

thấy Kỳ Kỳ không việc gì, tảng đá lớn trong lòng cô mới được đặt xuống.  

Lúc này Kỳ Kỳ đang ngồi trêи ghế sofa xem tivi, trong tivi đang chiếu siêu  

nhân, cô bé và Từ Kinh xem say sưa hứng thú.  

“Chị dâu, chị về rồi.” Nhìn thấy Lâm Di Quân, Từ Kinh đứng dậy chào.  

“Ừ.” Lâm Di Quân gật đầu, nói: “Tiểu Từ, mấy ngày tới cậu cứ nghỉ ngơi  

nhé, Kỳ Kỳ tạm thời không đi học nữa.”  

“Sao thế?” Từ Kinh nhìn Lâm Di Quân không hiểu.  

“Hai.” Lâm Di Quân thở dài, nói: “Anh Trần của cậu không biết lại đắc tội  

với ai nữa, hôm nay lại có người chuẩn bị bắt cóc tôi, tôi đoán hôm nay sau  

khi bọn chúng thất bại, ngày mai có khả năng sẽ ra tay với Kỳ Kỳ.”  

“Vâng, được ạ.” Từ Kinh gật đầu, vừa may ngày mai cậu ta có thể đi hẹn  

hò với cô y tá nhỏ của cậu ta rồi.  

Chỉ cần Kỳ Kỳ không ra khỏi biệt thự, chắc là sẽ an toàn, để bảo vệ Kỳ Kỳ,  

Lục Trần đã bỏ ra số tiền lớn mời mười mấy vệ sĩ chuyên canh gác xung  

quanh biệt thự, đừng nói là người bình thường, cho dù là một binh vương đặc  

chủng như anh, muốn nhảy vào trong, cũng vô cùng khó khăn.  

“Chị dâu, thế thì em về trước nhé.” Thấy Lâm Di Quân về, Từ Kinh cũng  

chuẩn bị để đi về chỗ cậu ấy ở.  

“Cậu vẫn chưa ăn cơm nhỉ, ăn cơm đã rồi hãy về.” Lâm Di Quân nói.  

“Em ăn rồi, khi nãy ăn cùng với nhà dì rồi.” Dì mà Từ Kinh nói chính là  

Vương Tuyết, trước đó Lục Trần và Lâm Di Quân đều không về ăn cơm tối,  

Vương Tuyết đành tự mình vào bếp.  

“Ừ, về đi, cậu vất vả rồi.” Lâm Di Quân nói xong xoay Kỳ Kỳ lại bảo: “Kỳ  

Kỳ, tạm biệt chú đi.”  

Kỳ Kỳ quay người nhìn về phía Từ Kinh đang đi ra cửa, ngoan ngoãn vẫy  

vẫy tay với Từ Kinh; “Chú Từ bái bai.”  

“Bái bai Kỳ Kỳ.” Từ Kinh nói xong thì đi ra khỏi phòng, ra bên ngoài thì gặp  

Lục Trần đang nghe điện thoại ở.  

Cậu ta không đi ngay, định chào Lục Trần một tiếng rồi mới đi.  

Lúc này Lục Trần đang nghe điện thoại, quay lại nhìn thấy Từ Kinh, sau đó  

nói: “Bây giờ cậu có còn việc gì không?”  

“Không.” Từ Kinh lắc lắc đầu.  

“Vậy thì tốt, đi với anh một chuyến, cậu đi lái xe của cậu qua đây đợi anh.”  

Lục Trần nói xong liền đi vào phòng.  

“Bố.” Kỳ Kỳ nhìn thấy Lục Trần, liền nhảy từ trêи ghế sofa xuống.  

Lục Trần một tay ôm Kỳ Kỳ vào lòng, hôn lên trán cô bé một cái, cười và  

hỏi: “Hôm nay có ngoan không, có nghe lời cô giáo không?”  

“Nghe lời, hôm nay bọn con học nhảy, cô giáo còn khen con rất thông  

minh đấy.” Kỳ Kỳ nói.  

“Ừ, Kỳ Kỳ nhà chúng ta là thông minh nhất trêи đời.” Lục Trần vuốt vuốt  

mũi của Kỳ Kỳ cười nói.  

“Bố, con muốn nhảy cho bố xem, hôm nay cô giáo mới dạy con đó.” Kỳ Kỳ  

nói xong liền muốn nhảy từ trong lòng Lục Trần xuống.  

Lục Trần cười cười, thả Kỳ Kỳ xuống.  

“Bố, bố xem con nhảy có đẹp không.” Kỳ Kỳ nói xong liền nhún nhảy trước  

mặt Lục Trần, giống như tiểu tinh linh vậy, điệu bộ vô cùng đáng yêu.  

Đợi sau khi Kỳ Kỳ nhảy xong, Lục Trần mới vỗ tay cười và nói: “Đẹp, rất  

đẹp, Kỳ Kỳ nhà chúng ta là giỏi nhất.”  

Nhận được lời khen ngợi từ bố mình, Kỳ Kỳ tỏ ra rất vui mừng.  

Lúc này Lâm Di Quân thay quần áo xong đi ra ngoài, Lục Trần liền nói: “Kỳ  

Kỳ, con xem tivi đi đã nhé.”  

“Vâng.” Kỳ Kỳ ngoan ngoãn gật gật đầu, lại tiếp tục ngồi lên ghế sofa xem  

tivi.  

“Anh phải ra ngoài một chuyến, tối nay có thể sẽ về rất muộn.” Lục Trần  

nói với Lâm Di Quân. “Điều tra ra là ai rồi sao?” Lâm Di Quân hỏi.  

“Ừ.” Lục Trần không nói là đối phương đích thân hẹn anh, anh không  

muốn khiến Lâm Di Quân lo lắng thêm nữa.  

“Cẩn thận nhé.” Lâm Di Quân gật đầu căn dặn.  

Lục Trần gật đầu, liền ra khỏi cửa, sau đó lên xe của Từ Kinh, rời khỏi biệt  

thự.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.