Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp
“Lệ tổng, anh ta từ chối rồi sao?” Thư ký thấy Lệ Khuynh Thành tắt điện
thoại, hiếu kỳ hỏi.
“Cậu ta không từ chối, nhưng cũng không chấp nhận, ý của cậu ta là để
năm sau cho người đi kiểm tra lại.” Lệ Khuynh Thành cất điện thoại đi, đứng
dậy nhìn qua cửa sổ xuống dưới dòng người qua lại nhộn nhịp, đột nhiên hỏi:
“Tiểu Lâm, cô có biết ông chủ Lục Trần của Công nghệ Di Kỳ không?”
Thư ký lắc đầu, nói: “Tôi không biết, mới chỉ nhìn ảnh của anh ta trêи báo.”
Lệ Khuynh Thành nói: “Cô có thể tưởng tượng một người, nửa năm trước
không có gì trong tay, nửa năm sau đã xây dựng một thế lực khủng bố như
Công nghệ Di Kỳ không?”
Cô ta vừa nói vừa nhìn thư ký: “Người đó chính là Lục Trần.”
“Sau khi thân phận ông chủ Công nghệ Di Kỳ của cậu ta được đưa ra ánh
sáng, biết bao người đã điều tra về tiểu sử của cậu ta, không ai dám tin, nửa
năm trước chỉ là một bảo vệ quèn, con gái bị bệnh nằm viện còn không có
tiền trả viện phí, nửa năm sau đã trở thành một người oai phong lẫm liệt vang
danh khắp chốn.”
“Người đàn ông này được sinh ra quả là một kỳ tích.”
Nói đến người đàn ông đáng ngạc nhiên này, trong mắt Lệ Khuynh Thành
ánh lên vẻ kính phục.
Lệ Khuynh Thành cô cũng là một kẻ mạnh, là một nữ cường nhân, nhưng
đứng trước mặt Lục Trần, cô ta cảm thấy chút thành tựu của mình cũng
chẳng thấm vào đâu.
Thư ký nhìn giám đốc của mình, cuối cùng cũng hiểu ra tại sao trước kia
cô dù có tạm thời chịu thiệt, cũng nhất quyết phải tìm mọi cách để hợp tác với
Công nghệ Di Kỳ.
Đây không đơn thuần là đầu tư dài hạn, chủ yếu là, Lệ tổng rất yêu thích
người đàn ông đó.
Thư ký nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy bình thường.
Lệ tổng là một người phụ nữ vô cùng ưu tú, đàn ông bình thường làm sao
xứng với cô.
Có thể khiến cô mến mộ, đương nhiên chỉ có người đàn ông xuất chúng như ông chủ của Công nghệ Di Kỳ rồi.
Ngày 27 tháng chạp, cách năm mới còn hai ngày.
Ngày hôm nay, Lục Trần triệu tập toàn bộ quản ly cấp cao của Công nghệ
Di Kỳ và nhân viên phụ trách của các công ty con lại, để mở cuộc họp tổng
kết cuối năm.
Lục Trần ngồi ở ghế chủ tịch, nghe các nhân viên cấp dưới báo cáo.
Bên trái anh là các quản lý cấp cao của Công nghệ Di Kỳ, bên phải là
người phụ trách của các công ty con.
“Tôi xin phép báo cáo kết quả của Công nghệ Di Kỳ trong hơn nửa năm
qua.” Vương Duy sắp xếp tài liệu, bắt đầu cuộc họp.
“Từ ngày thành lập, viện khoa học công nghệ ít nhất đã hoàn thành được
mục tiêu chiêu mộ được 2000 nhà khoa học để nghiên cứu sản phẩm mới,
nhân sự của các phòng ban về cơ bản cũng đã ổn định, thành quả nghiên
cứu lớn nhất chính là cho ra mắt động cơ hàng không DK-01 và máy bay
chiến đấu đời 6.0 Hủy diệt – 100.
Động cơ hàng không DK-01 dự tính trong năm tới sẽ mang lại lợi nhuận
cho công ty chúng ta tối thiểu là năm triệu, Hủy diệt – 100 ít nhất có thể mang
lại lợi nhuận là 50 triệu.
Tôi đã lên kế hoạch với Đinh Đại Thành của phòng R&D, năm tới chúng ta
dự kiến sẽ cho ra mắt 3 sản phẩm mới.
Thứ nhất là Chip AI siêu cấp, Chip AI siêu cấp chủ yếu cạnh tranh với các
kỹ thuật không dùng sức người và máy tính trung ương, hoàn hảo hơn cả kỹ
thuật tự động mạnh nhất của quốc gia hiện nay, tốc độ tính toán nhanh hơn
gấp 5 lần so với máy tính lượng tử trong nước, Chip AI siêu cấp chủ yếu là
hợp tác với bên quân đội.
Thứ hai là công nghệ động lực, nhưng không phải là động cơ hàng không,
mà là một loại động cơ cơ khí vạn năng. Loại động cơ này có thể dựa vào lực
trọng tải khác nhau của các loại hình xe để lắp đắt, có thể điều chỉnh linh
hoạt, tránh các vấn đề khó xử như một số bộ phận của xe hơi vượt quá tiêu
chuẩn mà mã lực lại không đủ.
Vì sự đột phá của công nghệ, nên giá thành của động cơ này sẽ tương
đối thấp, tôi tin rằng các xưởng sản xuất ô tô sẽ rất ưa chuộng loại động cơ
này.
Thứ 3 là robot thông minh, lô số hiệu đầu tiên chủ yếu dành cho các chợ
và siêu thị, dùng thay vị trí của nhân viên bán hàng.
Lô số hiệu thứ 2 chủ yếu dành cho các gia đình, có thể làm công việc của
đầu bếp, đun nước pha trà, cũng có thể làm các công việc như rửa bát lau
bàn quét dọn, số hiệu này dự kiến cuối năm sau ra mắt.
Còn các hạng mục sau, hiện tại mới chỉ bước đầu lên kế hoạch, nên tôi
tạm chưa nhắc đến.”
Vương Duy nói xong, thu lại tài liệu, chờ người khác nói tiếp.
Mọi người nghe xong kế hoạch của Vương Duy, ai nấy đều vô cùng kinh
ngạc.
Năm nay công ty cho ra mắt động cơ DK-01 và máy bay chiến đấu Hủy
diệt – 100, đã khiến cho toàn thế giới chấn động, không ngờ năm sau còn cho
ra đời nhiều công nghệ đỉnh cao như vậy.
Chip AI siêu cấp một khi ra mắt, tuyệt đối sẽ lại trở thành một sản phẩm
khiến cả thế giới chú ý.
Hiện tại công nghệ máy tính của Hoa Hạ vốn đã thuộc vào hàng đứng đầu
của thế giới, đặc biệt là hai năm trước, sau khi Hoa Hạ chế tạo ra máy tính
lượng tử đầu tiên trêи thế giới, bất kể là máy tính, hay kỹ thuật tính lượng tử,
đều nằm trong top đầu của thế giới.
Không ngờ Công nghệ Di Kỳ còn kinh khủng hơn, đầu năm sau sẽ đưa ra
con chip AI siêu cấp có tốc độ tính toán nhanh gấp 5 lần tốc độ tính toán của
máy tính lượng tử, việc này khiến cho công nghệ máy tính của các nước khác
bị Hoa Hạ bỏ xa lại đằng sau.
Mặc dù đây không phải là phát minh khơi dòng, nhưng chắc chắn sẽ là
cột mốc cho sau này.
Sản phẩm thứ 2 ra mắt là động cơ ô tô vạn năng, chủ yếu dùng vào mục
đích thương mại, mặc dù ý nghĩa của nó không rõ rệt như chip AI siêu cấp,
nhưng chắc chắn sẽ là cỗ máy kiếm tiền.
Thứ 3 là sự phổ cập của người máy thông minh, ý nghĩa của nó cũng rất
lớn, việc này sẽ trực tiếp thay đổi thói quen sống của con người.
Người máy thông minh thay thế những nhân công bình thường, có thể
nâng cao năng suất, đây chắc chắn sẽ là cái đà phát triển cho xã hội sau này.
Đừng nói sau này còn có thêm công nghệ cao cấp gì, chỉ đơn giản mấy
công nghệ kia thôi, cũng đủ để để Công nghệ Di Kỳ kiếm đủ mười mấy hai
mươi năm rồi.
Tiếp sau đó đến đổng sự trưởng công ty hàng không Vương Thành cũng
phát biểu tổng kết, vì công ty hàng không mới mua lại có 2 tháng chưa hoạt
động gì, Vương Thành chỉ nói một chút về việc trang bị 100 chiếc Hủy diệt –
100 kia, sau đó trình bày kế hoạch công việc năm sau.
Sau đó đến siêu thị của Ngô Lỗi.
Siêu thị của Ngô Lỗi mặc dù đã trải qua nhiều biến cố, thảm nhất là lần bị
Trương Đạo Nhân phá cho thành đống đổ nát, nhưng cuối cùng anh không
chỉ vượt qua được việc đó, mà còn mở thêm được một cơ sở, cả hai cơ sở
đều đạt được doanh thu.
Tiếp theo đến tập đoàn đá thô Khai Thiên, người phụ trách hiện tại là Hạ Quân.
Hạ Quân tuy rằng đã bị Lục Trần điều động đi Myanmar, nhưng anh ta
vẫn là đổng sự trưởng của tập đoàn đá thô Khai Thiên.
Nhờ có bên Myanmar cứ ùn ùn chuyển đá thô sang, nên tập đoàn đá thô
Khai Thiên trong tháng vừa rồi cũng đã đạt được doanh thu.
Cuối cùng tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về Tiêu Chiến.
Chuyện của Kokang, vốn dĩ là phải để Đỗ Phi báo cáo, nhưng Đỗ Phi đã
nhường lại cơ hội này cho Tiêu Chiến, cũng để anh ta lần này về nước có thể
trải nghiệm xem công ty tập đoàn rốt cuộc là như thế nào.
Tiêu Chiến lặng lẽ nhìn mọi người báo cáo, mỗi lần nghe từng vị lãnh đạo
nói vể kế hoạch trong năm tới, trong lòng anh ta lại khẽ kinh ngạc.
Trước đây anh biết là Lục Trần rất giàu, nhưng khi anh nghe những người
lãnh đạo này báo cáo xong, trong đầu cũng định hình được công ty tập đoàn
là như thế nào, mới ý thức được là nó ghê gớm đến đâu.
Tiêu Chiến nhìn về phía Lục Trần đang ngồi ghế chủ tọa, trong lòng đột
nhiên cảm thấy kính nể.
Một viện khoa học công nghệ lớn cỡ đó, mà lại là do một cậu thanh niên
mới hơn hai mươi tuổi gây dựng nên, đây đúng là một kỳ tích.
“Tiêu Chiến, anh báo cáo về tình hình bên Kokang đi, cả kế hoạch trong
tương lai của các anh nữa.” Lục Trần thấy Tiêu Chiến thất thần liền nhắc nhở.
“Vâng, thưa tư lệnh!”
Tiêu Chiến nghe thấy vậy, vội vàng đứng dậy hành quân lễ với Lục Trần.
Mọi người nghe vậy, ai nấy đều sững sờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.