Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 334: Bù đắp những nuối tiếc



Sau khi ăn xong cơm trưa, những người trong công ty đều lần lượt chào  

tạm biệt ra về, hôm nay bọn họ không phải chỉ chúc tết mỗi Lục Trần, nhưng  

đều là đến chúc tết anh trước.  

Lệ Khuynh Thành cũng về rồi, từ đầu đến cuối cô ta không hề nhắc gì đến  

chuyện hợp tác.  

Lúc Lục Trần nói chuyện riêng với Trần Quang Hưng, ông ta có kiến nghị  

Lục Trần thành lập một hội doanh nghiệp, như vậy có thể định hình lại hình  

thức phát triển của các thương nghiệp nhốn nháo ở Du Châu, giúp ích cho sự  

phát triển kinh tế ở Du Châu.  

Trần gia luôn dốc sức vì sự phát triển của Du Châu, đó cũng là một trong  

những lí do vì sao bọn họ có thể giữ vững được vị trí đệ nhất gia tộc ở Du  

Châu.  

Trần Quang Hưng luôn có một mong ước, đó là có một ngày tất cả các  

thương nhân ở Du Châu đoàn kết lại, như vậy có thể giảm bớt đi được những  

cạnh tranh không lành mạnh, tăng tốc phát triển kinh tế Du Châu.  

Chỉ là mười năm trước có tập đoàn Quân Duyệt đè đầu bọn họ, giờ lại đến  

Công nghệ Di Kỳ.  

Tập đoàn Quân Duyệt tuy rằng đã thử, bọn họ cũng đã mua lại cổ phần  

của rất nhiều doanh nghiệp, tuy nhiên thực lực vẫn còn hơi kém.  

Nhưng Công nghệ Di Kỳ bây giờ, chưa biết là có kiếm được tiền hay  

không, nhưng chỉ riêng động cơ DK-01 và máy bay Hủy diệt – 100 vừa ra mắt  

thôi, cũng đã đủ để bọn họ độc bá Du Châu hơn mười năm rồi.  

Hơn nữa Công nghệ Di Kỳ có thể chỉ trong vòng hơn sáu tháng ngắn ngủi  

đạt được thành tựu to lớn như vậy, Trần Quang Hưng tin rằng Công nghệ Di  

Kỳ trong tương lai sẽ càng ngày càng khủng bố hơn.  

Ông ta tin là cả Du Châu, chỉ cần ai có đầu óc một chút đều có thể nhìn ra  

điều này.  

Vậy thì vào lúc này,  Công nghệ Di Kỳ tích hợp nền kinh tế Du Châu, chắc  

chắn sẽ được đại đa số người dân ủng hộ.  

Chỉ cần một nửa dân số ủng hộ và gia nhập, thì sự tích hợp của hội  

doanh nghiệp coi như thành công rồi.  

Đối với kiến nghị của Trần Quang Hưng, Lục Trần nói rằng bên phía anh  

sẽ nghiêm túc xem xét.  

Nói thật, giờ anh không có tâm trí để tâm đến hội doanh nghiệp, bởi vì  

mục tiêu của anh bây giờ không chỉ giới hạn trong một chút lợi ích nho nhỏ  

nữa rồi.  

Trong tay anh có nhiều kỹ thuật công nghệ đỉnh cao như vậy, anh muốn  

nhanh chóng phát triển những kỹ thuật công nghệ đó, sau đó khiến nền văn  

minh toàn cầu tiến lên một cấp bậc mới.  

Hiện giờ nền văn minh toàn cầu mới chỉ đang ở cấp 0.7, đừng nói là đi  

vào hệ mặt trời, đến đi tới sao hỏa, hành tinh gần nhất còn không đi nổi.  

Lục Trần cũng đang muốn xem thử xem, thế giới sau nền văn minh cấp 1,  

con người có thể đi vào hệ mặt trời chưa?  

Có điều Trần Quang Hưng đã khẩn thiết mở lời như vậy, anh nhất định sẽ  

xem xét kỹ lưỡng.  

Sau khi bố con Trần Quang Hưng về rồi, cả nhà Lục Trần bắt đầu đi, dự  

định là đến Đại Lý chơi.  

Từ ngày anh và Lâm Di Quân kết hôn đến giờ, anh chưa đưa cô đi chơi  

được lần nào, vừa hay được nghỉ tết, phải chơi cho thật đã.  

Từ Du Châu đến Đại Lý cũng chẳng xa lắm, cho nên Lục Trần lựa chọn tự  

lái xe đi.  

Còn có thể ngắm cảnh trêи đường đi.  

Đương nhiên, anh đã có một chiếc chuyên cơ mà anh có thể tự lái, nhưng  

anh vẫn lựa chọn lái xe.  

Dù sao tết năm nay anh cho bản thân nghỉ 1 tuần, 1 tuần đó anh sẽ dành  

trọn cho vợ và con anh.  

Lúc tới Đại Lý, trời đã tối rồi, chỉ đành thuê khách sạn nghỉ ngơi trước.  

“Ở Đại Lý có chỗ nào hay không, anh đã tra thử chưa?” Tại khách sạn,  

Lâm Di Quân hỏi Lục Trần.  

Lục Trần bèn lôi điện thoại ra tra.  

Anh cũng chưa đến Đại Lý bao giờ, không biết chỗ nào chơi vui cả,  

nhưng lại hay nghe người ta nói đến chỗ này du lịch nọ kia.  

“Ngày mai chúng ta sẽ đi núi Thương Sơn ngắm hồ Nhĩ Hải, nghe nói hồ  

Nhĩ Hải còn có đảo Phong Tình, cũng hay lắm.” Lục Trần tựa vào giường, Kỳ  

Kỳ nằm trêи bụng anh đã ngủ từ bao giờ.  

“Vâng.” Lâm Di Quân gật đầu, đây cũng là lần đầu tiên cô tới Đại Lý.  

Ngày hôm sau, hai người ra ngoài, chuẩn bị lái xe đi Thương Sơn, lúc  

dừng đèn đỏ, Lâm Di Quân bỗng nhìn tấm ảnh cưới phía trước mặt có chút  

thất thần.  

Lục Trần vô tình nhìn thấy ánh mắt của Lâm Di Quân, anh mỉm cười, đi  

qua đèn đỏ, anh liền lái xe thẳng đến cửa tiệm áo cưới Bách Thế.  

“Anh đến đây làm gì?” Lâm Di Quân hồi hộp hỏi.  

Thật ra cô đã đoán được phần nào ý của Lục Trần.  

Năm đó cô và Lục Trần kết hôn, vì mẹ cô luôn phản đối, không cho cô và  

Lục Trần đến với nhau, cô liền lấy sổ hộ khẩu, cùng Lục Trần đi đến cục dân  

chính đăng kí kết hôn, sau đó thì thành vợ chồng.  

Không tổ chức đám cưới, mấy năm qua cũng không có chụp lại ảnh cưới  

gì cả.  

Thi thoảng Lâm Di Quân đi qua mấy cửa hàng áo cưới, trong lòng không  

khỏi ngẩn ngơ.  

Mặc áo cưới bước vào lễ đường là niềm hạnh phúc mà cô gái nào cũng  

mơ ước, Lâm Di Quân đương nhiên cũng không ngoại lệ.  

“Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay chúng ta sẽ đi chụp lại ảnh  

cưới.” Lục Trần dừng xe lại cười nói.  

“Vâng ạ.” Lâm Di Quân cũng không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý luôn.  

“Hai vị chụp ảnh cưới ạ?” Hai người vừa bước vào cửa tiệm áo cưới cao  

5 tầng, bà chủ vội chạy ra tiếp đón.  

Bà chủ ở đây là một người phụ nữ ngoài 30 tuổi, trang điểm nhã nhặn,  

dáng vẻ thướt tha.  

Nhưng ngay khi nhìn thấy Kỳ Kỳ trong lòng Lục Trần, cô ta đã biết ngay  

hai người tới chụp lại ảnh cưới.  

Tình huống như thế này, cơ bản là lúc kết hôn trong tay không có gì, có  

khi đến tiệc rượu còn không tổ chức được, bây giờ kinh tế phất lên rồi, mới đi  

chụp ảnh lại.  

Cho nên vừa nhìn thấy vợ chồng Lục Trần, cô ta đã đoán hai người sẽ  

không chọn được loại váy đắt tiền.  

Đặt biệt là thấy Lục Trần tuy rằng rất đẹp trai, nhưng quần áo mặc trêи  

người không phải là hàng hiệu, sự niềm nở cũng giảm đi đôi phần.  

“Vâng.” Lâm Di Quân gật đầu, ánh mắt cô bị bộ váy cưới lộng lẫy mê hoặc  

rồi, đặc biệt là bộ váy cưới mà cô thấy là đẹp nhất trong cửa hàng, thích đến  

nỗi không nỡ dời mắt.  

“Em gái à, em thật là có mắt, bộ váy cưới này là quý nhất cửa hàng đấy,  

em có thích không?” Bà chủ bước đến bên cạnh Lâm Di Quân hỏi.  

Tất cả khách hàng đến cửa hàng, gần như đều bị vẻ đẹp của bộ váy này  

thu hút, nhưng sau khi nghe đến giá của nó, thì ai ai cũng giật mình rút lui.  

Cho nên bà chủ này nghĩ Lâm Di Quân cũng chả mua nổi.  

“Thảo nào nó đẹp như vậy.” Lâm Di Quân thốt lên.  

“Đương nhiên rồi, là bậc thầy thủ công hàng đầu trong nước chế tác, hơn  

nữa còn tự tay thiết kế, cả tỉnh Vân Nam chỉ có 1 chiếc này thôi, làm ra nó  

mất cả một năm trời, chau chuốt đến từng đường kim mũi chỉ, mỗi tội giá hơi  

cao, nếu như em thích kiểu dáng này, chị có thể giới thiệu cho em một vài  

mẫu tương tự.”  

Bà chủ không phải có ý xem thường Lâm Di Quân, mà là cô ta đã trải qua  

rất nhiều trường hợp như vậy rồi, hễ cứ nói giá ra, là khách hàng tự động từ  

chối, cho nên cô ta cũng chán chả buồn nói giá của chiếc váy này ra nữa rồi.  

Đây là kinh nghiệm nhìn người của cô ta, thường thì khá là chuẩn.  

“Thuê chụp một lần hết bao nhiêu tiền ạ?” Lâm Di Quân gật đầu hỏi.  

“Thật là ngại quá, bộ váy này chỉ bán chứ không cho thuê, vì giá của nó  

quá cao, chẳng may bị hỏng nhà chị không chịu trách nhiệm được.” Bà chủ  

lắc đầu, cười nói.  

“Bao nhiêu tiền?” Vừa lúc đó, Lục Trần hỏi.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.