Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 478: Cực hạn



“Tránh ra tránh ra, đừng cản đường. Đưa về Hi Vọng để cứu chữa, họ vẫn còn cơ hội sống sót.”

Mấy nhân viên y tế hét lên, người nhà vây quanh đồng loạt lùi sang hai bên.

Sau đó, người ta đưa từng công nhân được đào ra lên xe.

Nhưng mà bọn họ còn sống hay đã chết, thật sự là không biết được.

“Hạm trưởng, chỉ còn hai tiếng cuối cùng, hành tinh nhỏ kia sắp va chạm tới nơi rồi. Nếu còn chần chừ thêm nữa, lúc bay lên, Hi Vọng sẽ bị ảnh hưởng.”

Đúng lúc ấy, Đinh Đại Thành liên lạc được với Lục Trần.

Lục Trần ngây ra. Nhìn hơn một trăm công nhân mới được đào lên kia, trong lòng anh dâng lên cơn giận không thể giải thích được.

Anh cũng không biết cơn giận này từ đâu mà tới, chỉ là rất tức giận mà không nói được tại sao.

“Chờ thêm chút nữa. Trước nửa tiếng cuối cùng, nhất định sẽ bay!” Lục Trần trầm giọng nói.

“Hạm trưởng, như vậy quá nguy hiểm. Cho dù chúng ta tránh được hướng đi của hành tinh nhò, nhưng nếu nó va vào Titan vẫn sẽ tạo ra năng lượng cực lớn, có thể khiến cho Hi Vọng bị hư hại nặng nề. Chỉ cần sơ sảy một chút thôi, Hi Vọng sẽ bị phá hủy.” Đinh Đại Thành nhấn mạnh.

Lục Trần im lặng. Ở đây còn hơn ba trăm công nhân chưa được đào ra. Chỉ còn khoảng hai tiếng nữa, tiểu hành tinh kia sẽ tới nơi. Kế hoạch của bọn họ chính là nhất định phải rời khỏi Titan ngay bây giờ. Nếu không cho dù Hi Vọng đã bay lên rồi, cũng sẽ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng. Hoặc nó sẽ bị phá hủy bởi năng lượng khủng khϊế͙p͙ được giải phóng do va chạm của hai hành tinh.

                       

Tốc độ sóng điện từ kinh khủng đó chắc chắn nhanh hơn tốc độ của Hi Vọng, sẽ lập tức đuổi kịp Hi Vọng ngay!

“Làm sao đây? Thật sự phải bỏ lại ba trăm công nhân sao?” Trong mắt Lục Trần xuất hiện sự tranh đấu, đây là lần đầu tiên anh rơi vào trạng thái này.

Ban đầu, lúc còn trêи Trái Đất, khi anh chọn từ bỏ phần lớn loài người, mí mắt anh cũng chưa từng chớp.

Nhưng giờ phút này, anh do dự rồi, nội tâm anh bắt đầu đấu tranh.

Lựa chọn này thật sự quá khó khăn!

Những người khác cũng dần nhận ra, đã đến thời gian dự định.

Khoảng thời gian này đã được quyết định từ trước, mọi người nhất định phải quay về Hi Vọng để rời đi.

Nhưng lúc này vẫn còn ba trăm công nhân chưa được tìm thấy.

Trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ về phía Lục Trần.

Nhất là khi nhìn thấy sự đấu tranh trong đôi mắt của Lục Trần, trái tim mọi người đều khẽ run lên.

Bọn họ biết hạm trưởng sắp đưa ra quyết định rồi.

Hạm trưởng thật sự muốn từ bỏ sao?

Đặc biệt là người nhà của những người còn chưa được đào ra, hai chân thậm chí phát run.

Bọn họ thật sự không cam tâm, cho dù chỉ là nhìn những người thân yêu của họ lần cuối cùng cũng được.

Đến lúc này, mọi người đều đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Cho dù họ tự tay đào lên được thì cơ hội sống cũng không lớn.

Họ chỉ đang ôm lấy sự cố chấp, tìm kiếm một sự “lỡ như”.

Lỡ như người thân vẫn có thể cứu được thì sao?

“Hạm trưởng, anh ra lệnh đi. Chúng tôi không trách anh, chỉ trách ông trời không cho con người chúng ta đường sống thôi!” Một ông lão nhìn thấy vẻ mặt đầy đấu tranh của Lục Trần bèn chủ động nói với anh.

“Hạm trưởng, anh ra lệnh đi. Những người còn lại như chúng ta vẫn phải tiếp tục sống. Chúng ta đã làm hết sức rồi, chỉ có thể trách số mệnh họ như vậy thôi!”

“Đúng vậy hạm trưởng. Anh đừng do dự nữa, ra lệnh đi!”

“Hạm trưởng, lấy đại cuộc làm trọng, chúng tôi hiểu tâm trạng của anh. Ra lệnh đi!”

Trong phút chốc, tất cả người nhà của người gặp nạn đều rối rít xin Lục Trần, xin anh hãy lấy đại cuộc làm trọng, dẫn tất cả mọi người rời khỏi đây trước.

Hốc mắt Lục Trần hơi ướt, một dòng chất lỏng chảy xuống dọc theo gò má anh, là màu đỏ. Cũng chẳng rõ là mồ hôi hòa dính máu hay là nước mắt hòa với máu.

Anh hít sâu một hơi, nói với Đinh Đại Thành: “Trong mười phút, hãy tính cho tôi nếu Hi Vọng của chúng ta bay đến quỹ đạo sao Thổ, chỗ có mặt chắn trước Titan thì liệu có thể chặn được sóng xung kϊƈɦ năng lượng điện từ đến từ Titan không?”

“Vâng, tôi lập tức gọi nhà thiên văn học tính ngay!” Đinh Đại Thành đáp.

Lục Trần nhìn nhóm người ở trước mặt, lớn tiếng nói: “Thưa đồng bào, người nhà của những người gặp nạn. Tôi đã kêu nhà khoa học hàng đầu của chúng tôi là Đinh Đại Thành tự mình tính toán, có khả năng chúng ta sẽ trốn ở phía sau sao Thổ. Nếu như chúng ta có thể tránh phía sau hành tinh này và mượn nó để chặn thảm họa khủng khϊế͙p͙ mà Titan sắp mang lại. Vậy thì chúng ta sẽ có cơ hội cứu tất cả đồng bào còn đang bị vùi dưới đất ra!

Họ cũng là anh chị em của tôi, cho dù chỉ còn một tia hi vọng mỏng manh. Lục Trần tôi tuyệt đối cũng sẽ không vứt bỏ họ.

Tương tự, tôi cũng sẽ không dễ dàng bỏ lại bất kỳ một ai!

Xin mọi người hãy đợi mười phút nữa.

Sau mười phút, tôi sẽ lập tức ra lệnh!”

Tất cả mọi người đều run lên. Lúc bọn họ bước lên con tàu Hi Vọng, thì họ đã xem Lục Trần là hi vọng của mính, coi là tín ngưỡng của họ.

Lúc này, nghe được lời nói chân thành của Lục Trần, cho dù hôm nay không thể cứu người thân, họ cũng sẽ không thất vọng.

Đây là giới hạn mà hạm trưởng có thể làm được, họ có thể chấp nhận sự thật này.

“Các vị, tranh thủ trong mười phút này, mọi người hãy cố gắng ra sức, tranh thủ cứu thêm những anh hùng nhân loại ra đi!” Lục Trần lại la lớn.

Mọi người lại tiếp tục thi nhau đào bới.

Chẳng mấy chốc, họ lại đào ra được vài công nhân từ hang động. Mọi người mặc kệ người đó sống hay chết, chỉ trực tiếp đưa lên xe y tế, sau đó tiếp tục làm việc.

Bảy phút sau, Đinh Đại Thành liên hệ lại với Lục Trần: “Hạm trưởng, theo nhiều lần tính toán của chúng tôi: Nếu không dùng hệ thống phản trọng lực, mà đổi lại dùng động cơ hạt nhân để khởi động, chúng ta có thể xuất phát trước nửa tiếng cuối cùng, nửa giờ sau sẽ đến quỹ đạo sao Thổ, đồng thời ẩn mình hoàn toàn sau hành tinh này.”

“Được. Vậy bây giờ các anh hãy chuẩn bị tốt mọi thứ để cất cánh. Nửa tiếng cuối cùng nhất định phải bay.” Lục Trần trầm giọng nói.

“Vâng.” Đinh Đại Thành trả lời, sau đó cúp máy.

Lục Trần nhìn về phía nhóm người đang bận rộn, cất tiếng nói lớn trêи kênh công cộng: “Mọi người, chúng ta có thể tránh phía sau sao Thổ, cho nên chúng ta còn một tiếng mười phút. Mọi người gắng ra sức lên, tranh thủ cứu tất cả các vị anh hùng ra!”

Trong lòng mọi người đều rung động khi nghe thấy lời này, tất cả cùng nhấc tay, nghiến răng bắt đầu đào tiếp.

Nhất là người thân của những người gặp nạn, tâm trạng của họ vô cùng kϊƈɦ động, liều cả mạng để đào.

Cuối cùng, với sự nỗ lực đồng lòng của mọi người, trong vòng một tiếng đồng hồ, tất cả các công nhân đều đã được đào ra, cũng không có ai kiểm tra xem bao nhiêu người may mắn sống sót nữa. Lúc này, họ thấy chỉ còn hai mươi phút, ai cũng vội quay về Hi Vọng.

Thậm chí còn trực tiếp bỏ lại rất nhiều công cụ.

Lục Trần ngồi trong phòng hạm trưởng, thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy tin tất cả mọi người đều thành công trở về Hi Vọng.

“Tôi ra lệnh, khởi động động cơ hạt nhân có thể khống chế, rời khỏi Titan!”

“Lệnh của hạm trưởng, khởi động tất cả động cơ hạt nhân…”

Ngay khi lệnh của Lục Trần vừa đưa ra, tất cả các động cơ hạt nhân được đốt lên. Sau đó, ầm một tiếng, Hi Vọng lập tức bay lên bầu trời.

Mà lúc này, họ đã có thể nhìn thấy rõ ràng, tiểu hành tinh khổng lồ kia đang lao rất nhanh về phía Titan.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.