Đối mặt với vấn đề này, Lam Linh cũng có chút do dự.
Một bên là kết quả mà Lục Trần mong muốn.
Mà bên kia, lại là phải bảo vệ an nguy cho mọi người, đặc biệt là Lục Kỳ Kỳ. Cô ta tuyệt đối không thể để Kỳ Kỳ gặp phải nguy hiểm hay thương tổn.
“Cảm giác kỳ lạ quá. Hiện giờ, chúng ta ở trêи Observer rất an toàn, về cơ bản thì không có nguy hiểm gì cả. Nhưng phía bên đó…”
Cô chỉ về phía mảnh vỡ sao Neutron, tiếp tục nói: “Phía bên đó, cảm giác rất nguy hiểm. Là cảm giác nguy hiểm khó diễn tả bằng lời ấy ạ, như thể một quả bom hạt nhật có thể nổ bất cứ lúc nào vậy. Tóm lại, nó nguy hiểm tới mức có thể hủy diệt chúng ta bất cứ lúc nào…”
Mọi người xung quanh đều yên lặng. Bọn họ không hiểu rốt cục thế này nghĩa là làm sao. Đầu tiên là, khi tới gần mảnh vỡ của Neutron rồi cũng không hề có phản ứng trọng lực; điều thứ hai là Kỳ Kỳ cảm thấy nguy hiểm. Có lẽ nào nguồn gốc của thông tin kia là từ một hạm đội ngoài hành tinh?
Đám người Lam Linh cũng nhìn về phía mảnh vỡ của Neutron, chỉ là một mảnh trời đêm tối om.
Nhưng sắc mặt của Lam Linh cũng nhanh chóng thay đổi.
“Tôi cũng loáng thoáng có cảm giác này. Liệu có phải, bên đó thật sự có một mảnh của Neutron thật sự đang bay về phía chúng ta không nhỉ?” Lam Linh còn chưa nói gì, Từ Kinh lại đột nhiên lên tiếng.
Sau đó, Lam Linh nhìn về phía Từ Kinh. Hai người có thể thấy được sự khϊế͙p͙ sợ trong đôi mắt đối phương.
Thực ra cũng có vài nhà khoa học gật đầu tán đồng.
“Điều có thể xác định được ở đây là, bất kể phía trước có phải mảnh vỡ của Neutron hay không, thì cũng đều chắc chắn là có nguy hiểm.”
Vài nhà khoa học lên tiếng.
Kỳ Kỳ cẩn thận ngẫm nghĩ. Cô nhìn về phía Lam Linh, đột nhiên lên tiếng: “Dì Lam, hay là chúng ta để cho Observer cẩn thận đến gần mảnh vỡ Neutron. Nếu phát hiện có trọng lực thì chúng ta lập tức dừng lại hoặc lùi về phía sau. Chúng ta có thể giảm tốc lại, sau đó mở toàn bộ động cơ, tiến vào hành lang gấp khúc ở thời khắc mấu chốt.”
“Tình trạng như vậy thì khả năng gặp nguy hiểm có lớn không?” Lam Linh nhìn Kỳ Kỳ.
“Dưới tình huống bình thường, chỉ cần chúng ta tiến vào hành trình nhảy vọt đúng lúc thì xác suất bị lực hút của Neutron bắt được sẽ không cao. Nhưng chúng ta vẫn còn hiểu biết quá ít về Neutron. Nó có để chúng ta tiến vào hành trình nhảy vọt hay không đây? Chuyện này không ai rõ được.”
Nhưng mà, vì sự phát triển nhanh chóng của khoa học kỹ thuật của nhân loại chúng ta, hoặc là xác nhận trực tiếp điều mà bố cháu đoán. Cháu cảm thấy chúng ta cần phải mạo hiểm lần này. Có lẽ, đây chính là nguy hiểm, cũng là kỳ ngộ của nhân loại chúng ta.” Kỳ Kỳ lại nói tiếp.
Lời của cô khiến vài nhà khoa học gật đầu.
Có cơ hội thế này, cho dù biết là có nguy hiểm thì bọn họ cũng muốn đi mạo hiểm một lần.
Bọn họ chính là một đám người điên cuồng như vậy đấy.
Cho dù biết rõ phía trước là rừng đao biển lửa, chỉ cần có thể có được chân tướng, bọn họ cũng sẽ không hề chùn bước mà tiến lên tìm kiếm nó.
Tuy Từ Kinh và Lam Linh không phải là nhà khoa học, nhưng cũng biết tinh thần nay của bọn họ.
Chỉ là không hiểu vì sao, những lúc thế này, hẳn là bọn họ nên phản đối đề nghị của Kỳ Kỳ mới phải chứ.
Vậy nhưng, hai người bọn họ nhìn nhau một cái, trong mắt cùng xuất hiện sự do dự.
Họ vẫn nhớ rõ lời dặn của Lục Trần, nhưng lúc này lại bị lời nói của Kỳ Kỳ thuyết phục.
Sau khi tiếp tục được tiếp xúc với khoa học kỹ thuật của Lam tộc, bọn họ hiểu rõ rằng: trong vũ trụ, công nghệ của con người vẫn còn vô cùng lạc hậu.
Hơn nữa, hiện giờ bọn họ cũng không thực sự chắc chắn được là phía trước có ngôi sao chết nào không. Nếu cứ thế quay về thì rõ ràng là không hoàn thành nhiệm vụ.
Như vậy thì, nhân loại lại phải rời khỏi Proxima Centauri b, tiếp tục lưu lạc ngoài vũ trụ ư?
Hay là cứ mặc kệ chuyện này, tiếp tục phát triển tại đây như bình thường?
“Tiếp tục tiến về phía trước đi. Ít nhất chúng ta phải biết ở bên đó có mảnh vỡ Neutron không rồi mới quay về được!”
Sau một hồi yên lặng, Lan Linh siết nắm tay và nói.
Nếu cô ta hạ lệnh, những người còn lại đương nhiên cũng chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh này thôi.
Mà nói qua cũng phải nói lại, ai không có tính tò mò cơ chứ? Bí mật lớn nhất còn ở ngay trước mắt.
Rốt cục là có mảnh vỡ của hành tinh Neutron nào không?
Cuối cùng thì nó tồn tại bằng phương thức nào?
Tại sao tới gần như vậy rồi mà vẫn không có bất kỳ phản ứng trọng lực nào vậy? Chẳng lẽ đây đúng là màn kịch do người ngoài hành tinh với nền văn minh cấp cao dựng nên?
Tóm lại, Observer đã bắt đầu tiếp cận mảnh vỡ. Vì cần phải cẩn thận, vậy nên tốc độ của cả phi thuyền đã giảm xuống đến chỉ còn đến 50km/s.
Một giờ cũng chỉ đi được khoảng một trăm tám mươi ngàn cây số thôi. Nếu đem so với khoảng cách cả trăm triệu cây số mà nói, tốc độ này thực ra cũng không phải là nhanh.
Cứ như vậy, Lam Linh hạ lệnh khởi động toàn bộ động cơ, tất cả mọi người tập trung chú ý quan sát 24/24.
Chín mươi triệu ki lô mét, tám mươi, bảy mươi…
Vài ngày sau, Observer cách vị trí mảnh vỡ chỉ còn khoảng hơn sáu triệu, đã rút ngắn gần một nửa khoảng cách so với ban đầu.
Nhưng từ biểu hiện của các dụng cụ đo lường của Observer mà nói, phi thuyền này vẫn không bị trọng lực làm ảnh hưởng chút nào, như thể phía trước chẳng hề có gì cả vậy.
Tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn. Các nhà khoa học vừa mong muốn mảnh vỡ kia tồn tại, vừa hi vọng nó đừng xuất hiện.
Nếu chỉ là tin tức giả thì tốt rồi. Còn về phần các quân nhân và thuyền viên, họ đương nhiên là không hi vọng mảnh gì đó kia tồn tại trêи đời.
Trong tình trạng như vậy, mọi người đã phải chịu khổ mấy ngày rồi.
Cho tới hiện tại, Linh Lanh mới hạ lệnh dừng.
Observer tạm dừng chân cách mảnh vỡ Neutron khoảng 600km.
Mọi người bắt đầu về phòng ngủ nghỉ ngơi, chỉ để lại nhân viên điều khiển, đồng thời sắp xếp vài ca thay nhau làm việc và nghỉ lấy sức.
Theo cách nói của Lam Linh thì, mọi người cố gắng nghỉ ngơi, phục hồi thể lực tốt nhất có thể. Vào ngày mai, khi thật sự tới vị trí kia, nhìn là sẽ biết ngay nó có phải mảnh vỡ của sao Neutron hay không.
Không ai có ý kiến gì về mệnh lệnh này cả.
Đến cả người vô cùng háo hức là Kỳ Kỳ cũng nghe lời Lam Linh, đi ngủ một giấc trước đã.
Tinh thần liên tục hưng phấn trong vài ngày trời, mọi người đúng là có phần mệt mỏi.
Dưới lệnh của Lam Linh, họ bắt đầu đi nghỉ ngơi, ngủ lấy sức. Mãi cho tới ngày kế tiếp, khi toàn bộ các nhà khoa học, nhân viên nghiên cứu và cả phi hành đoàn đều đã tỉnh táo, phấn chấn trở lại.
Lam Linh hạ lệnh tăng tốc độ lên một chút, bắt đầu tiếp cận mảnh vỡ.
Giờ khắc này, lòng mọi người đều tràn ngập chờ mong.