Ông Bố Chiến Thần

Chương 101



“Chuyện đó... không phải nhà trường có quy định, sau khi thôi học thì không được quay trở lại học sao?”

Long Vận Nhi ngơ ngác nói.

“Quy định là quy định, nhưng nếu ở trong hoàn cảnh cụ thể và được phân tích chi tiết, bạn học Long ở trong một hoàn cảnh đặc biệt, vì hoàn cảnh gia đình mới không thể tiếp tục học. Cũng do trường học chúng tôi không thấu hiểu và quan tâm chu đáo nên bây giờ mới hiểu biết về hoàn cảnh của em, nếu như hiểu rõ về tình hình sớm hơn, nhà trường sẽ trợ giúp em một cách thích hợp, không hề thoái thác”.

Dương Ngọc Can ra vẻ đứng đắn nhưng Long Vận Nhi nghe thấy vậy thì khóe miệng lập tức giật giật.

Thật ra, khi phải nghỉ học, Long Vận Nhi đã giải thích hoàn cảnh của mình với nhà trường, đồng thời còn hỏi xem họ có chính sách hỗ trợ nào trong trường hợp như thế không.

Vốn là một người sinh ra trong một gia đình nghèo khó, trong thâm tâm cô ấy đã hiểu sâu sắc rằng kiến thức sẽ thay đổi vận mệnh. Cho nên, từ nhỏ cô ấy đã cực kỳ cố gắng nhưng sự cố gắng trong hơn mười năm, cuối cùng cũng không thể chống lại được cái nghèo, cô ấy vẫn chưa thể thoát ra khỏi số phận của tầng lớp lao động khổ cực.

“Bạn học Long, hiệu trưởng Dương nói đúng. Hoàn cảnh của em rất đặc biệt, mặc dù đã nghỉ học nhưng vì hoàn cảnh gia đình nên không được coi là thôi học, cùng lắm cũng chỉ là tạm thời nghỉ học mà thôi. Nhà trường cũng ghi trường hợp của em trong hồ sơ là tạm nghỉ học. Hiện giờ nhà trường đã biết về hoàn cảnh của em, chắc chắn sẽ giúp đỡ em. Nhà trường sẽ miễn học phí và các phí khác cho em, hơn nữa còn có những sự giúp đỡ cụ thể cho em, hai ngày nữa, em có thể quay trở lại trường tiếp tục học tập”.

Chu Thiết Lượng - người đàn ông trung niên hói đầu đứng bên cạnh Dương Ngọc Can cũng phụ họa theo. Thực ra trong lòng ông ta biết rất rõ, trên thế giới này có nhiều người nghèo khổ như vậy, mà đại học Lâm Giang cũng không phải tổ chức từ thiện. Lý do khiến bọn họ xuất hiện ở đây không phải bởi vì Long Vận Nhi cực kỳ nghèo khó, mà có một nguyên nhân không thể nói khác.

Bọn họ cũng không ngờ rằng, cô bé nghèo khổ này lại có xuất thân khủng như vậy.

“Xin hỏi, tại sao hai người lại đến đây?”

Long Vận Nhi hơi mờ mịt, cô ấy cảm thấy trong chuyện này còn rất nhiều khúc mắc.

“Bởi vì em nghèo khó nên không có tiền đi học, nhà trường giải quyết khó khăn giúp em, vì thế hiện giờ em có thể tiếp tục hoàn thành việc học. Đây là ưu đãi mà nhà trường cho em sau khi quan sát hoàn cảnh của em. Sau khi học xong, em chắc chắn phải làm một người tốt, báo đáp xã hội, đóng góp sức mình vào công cuộc xây dựng Đại Hạ”.

Dương Ngọc Can ra vẻ như đây là chuyện hiển nhiên.

Nhưng Long Vận Nhi hiểu rất rõ, đây là những lời nói suông, nói dối. Nếu như bọn họ thật sự có thể hiểu được hoàn cảnh của cô ấy, vậy thì tại sao khi cô ấy nghỉ học, họ không suy xét, ngược lại đến bây giờ mới cân nhắc hoàn cảnh của mình.

“Có phải vì anh trai của em không? Hay là vì chị Lâm Hi?”

Long Vận Nhi hỏi tiếp, có thể quay trở lại trường tiếp tục học, cũng là nguyện vọng của cô ấy nhưng cô ấy muốn biết, cuối cùng thì anh trai mình đóng vai trò gì trong chuyện này.

Đám người Dương Ngọc Can nghe thấy vậy thì ai cũng gượng gạo, đột nhiên không biết nên trả lời thế nào. Bọn họ không biết chị Lâm Hi là ai, cũng không quen biết anh trai của Long Vận Nhi, bọn họ đến đây là do được nhận chỉ thị từ phía thủ đô.

Thủ đô, ý là nhân vật lớn của thủ đô, không ai có thể chống lại lệnh của thủ đô.

Đúng lúc này, Lý Bình ở bên cạnh bước đến, bà ấy cũng hơi sửng sốt.

“Vận Nhi à, con có thể đi học không phải là chuyện tốt hay sao? Con đừng hỏi nữa!”

Lý Bình là người sống qua nửa đời người, mặc dù bà ấy không biết chân tướng sự việc ra sao, nhưng trong lòng cũng hiểu những người này có những chuyện không thể nói ra.

“Thế nhưng, con muốn biết sự thật. Mọi người không phải kẻ ngốc, sao phải nói những lời nói sáo rỗng, dối trá như vậy!”

Long Vận Nhi thở dài.

“Khụ khụ... mọi người ra ngoài một chút đi, tôi có chuyện muốn nói với bạn học Long!”

Dương Ngọc Can ho nhẹ một tiếng, có chút bất lực. Đám người phía sau ông ta nghe thấy vậy, cũng lui ra ngoài.

“Bạn học Long, em có thể ra ngoài đi dạo một chút với tôi không? Tôi có vài lời muốn nói với em”.

Dương Ngọc Can chỉnh lại quần áo một chút, sau đó mới nói.

“Được ạ!”

Đôi mắt xinh đẹp của Long Vận Nhi sáng lên, đáp lời rồi đi theo Dương Ngọc Can ra ngoài, hai người đi dọc theo con ngõ hẹp của khu ổ chuột, đến một nơi sơ sài như thế này, rõ ràng Dương Ngọc Can cảm thấy không thoải mái.

“Bây giờ hiệu trưởng Dương có thể nói được chưa ạ?”

Long Vận Nhi hỏi.

“Bạn học Long, thật ra tôi không hi vọng em biết quá nhiều. Em rất thông minh, em nói không sai, những lời tôi nói vừa rồi thật ra đều là những lời nói suông và dối trá”.

Dương Ngọc Can đứng vững, cảm thán nói.

“Thế lời nói thật là gì ạ?”

Long Vận Nhi hỏi.

“Tôi cũng không biết. Tôi nhận được chỉ thị của cấp trên là để cho em quay trở lại đại học Lâm Giang tiếp tục việc học”.

Dương Ngọc Can cười khổ, ông ta chỉ biết người đưa ra chỉ thị này rất máu mặt, không phải là người mà ông ta có thể động vào.

“Phía trên? Phía trên nào?”

Long Vận Nhi lại hỏi.

“Thủ đô!”

Dương Ngọc Can trả lời.

“Là ai ở thủ đô?”

“Chuyện này thì tôi cũng không biết, những chuyện ở tầng lớp đó nằm ngoài tầm của tôi”.

Dương Ngọc Can lắc đầu, bất lực nói ra. Ông ta cũng không thể nào tưởng tượng được, một nhân vật lớn ở thủ đô lại đích thân hỏi thăm về chuyện thôi học của một học sinh. Ông ta chỉ biết là nhân vật có máu mặt nhưng không biết cụ thể là ai.

Long Vận Nhi vẫn buồn phiền, thủ đô cách thành phố Lâm Giang xa như vậy, sao lại có người quan tâm chuyện thôi học của cô ấy.

Chẳng lẽ là do anh trai sao? Anh trai có quan hệ với ai đó ở thủ đô sao?

“Cảm ơn hiệu trưởng Dương đã trả lời câu hỏi của em!”

Long Vận Nhi lại nói, cô ấy cũng hiểu hiệu trưởng Dương chỉ biết đến thế, cũng không thể nào nhiều hơn được nữa.

“Nếu như em không có chuyện gì khác thì tôi về trước đây. Tôi đến đây vì chỉ thị của cấp trên, đích thân mời em quay trở lại trường học, em hãy chuẩn bị kỹ càng, nghỉ học lâu như vậy, có lẽ sẽ bị hổng kiến thức đó”.

Dương Ngọc Can gật đầu, sau đó nói.

“Cảm ơn hiệu trưởng Dương!”

Long Vận Nhi nói.

“Không cần khách sáo!”

Long Vận Nhi hỏi.

“Tôi cũng không biết. Tôi nhận được chỉ thị của cấp trên là để cho em quay trở lại đại học Lâm Giang tiếp tục việc học”.

Dương Ngọc Can cười khổ, ông ta chỉ biết người đưa ra chỉ thị này rất máu mặt, không phải là người mà ông ta có thể động vào.

“Phía trên? Phía trên nào?”

Long Vận Nhi lại hỏi.

“Thủ đô!”

Dương Ngọc Can trả lời.

“Là ai ở thủ đô?”

“Chuyện này thì tôi cũng không biết, những chuyện ở tầng lớp đó nằm ngoài tầm của tôi”.

Dương Ngọc Can lắc đầu, bất lực nói ra. Ông ta cũng không thể nào tưởng tượng được, một nhân vật lớn ở thủ đô lại đích thân hỏi thăm về chuyện thôi học của một học sinh. Ông ta chỉ biết là nhân vật có máu mặt nhưng không biết cụ thể là ai.

Long Vận Nhi vẫn buồn phiền, thủ đô cách thành phố Lâm Giang xa như vậy, sao lại có người quan tâm chuyện thôi học của cô ấy.

Chẳng lẽ là do anh trai sao? Anh trai có quan hệ với ai đó ở thủ đô sao?

“Cảm ơn hiệu trưởng Dương đã trả lời câu hỏi của em!”

Long Vận Nhi lại nói, cô ấy cũng hiểu hiệu trưởng Dương chỉ biết đến thế, cũng không thể nào nhiều hơn được nữa.

“Nếu như em không có chuyện gì khác thì tôi về trước đây. Tôi đến đây vì chỉ thị của cấp trên, đích thân mời em quay trở lại trường học, em hãy chuẩn bị kỹ càng, nghỉ học lâu như vậy, có lẽ sẽ bị hổng kiến thức đó”.

Dương Ngọc Can gật đầu, sau đó nói.

“Cảm ơn hiệu trưởng Dương!”

Long Vận Nhi nói.

“Không cần khách sáo!”

Dương Ngọc Can xua xua tay, sau đó quay trở lại, dẫn theo một đám người rời đi, còn Long Vận Nhi thì tự về nhà.

“Sao rồi, con đã hỏi được gì chưa?”

Long Vận Nhi vừa vào nhà, Lý Bình đã hỏi con gái, Long Vận Nhi nghe thế thì chỉ lắc đầu.

“Chắc chắn là nhờ con trai của bố rồi, con trai bố đúng là tuyệt vời, không hổ là con trai của bố”.

Long Đức Phúc ở trên giường khá tự hào nói.

“Anh trai con có thể đưa con quay trở lại học thì con cứ học đi. Anh trai con không nói gì, chắc chắn là vì không muốn để con biết quá nhiều chuyện của nó, ai cũng có khó khăn riêng. Anh trai con yêu thương con là tốt rồi, nó cũng không dễ dàng gì”.

Lý Bình nói với Long Vận Nhi.

“Mẹ con nói đúng đấy, anh trai con còn rất nhiều việc, con đừng có hỏi nó làm gì!”

Long Đức Phúc cũng nói giúp.

“Bố, mẹ, con biết rồi! Hai người cứ yên tâm đi, con chắc chắn sẽ học thật tốt, không gây phiền phức cho anh trai!”

Long Vận Nhi gật đầu trả lời

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.