Một ly rượu mạnh tràn xuống cổ họng khiến Cố Tuyết Cầm ho sặc sụa, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng. Rượu này cay quá.
“Xin hỏi, bây giờ anh Quách đã có thể tiếp tục đàm phán hợp đồng chưa?”
Cố Tuyết Cầm lại hỏi.
“Ra ngoài ăn cơm khách, không thể thiếu rượu. Vừa nhìn là biết cô Cố không phải là người sành sỏi lăn lộn. Thực sự tôi cảm thấy rất khó hiểu, vì sao cô Cố có thể lấy được hợp đồng này trong tay chủ tịch Tần?”
Quách Lâm không trực tiếp trả lời câu hỏi của Cố Tuyết Cầm mà đưa ra suy đoán nói.
“Anh Quách, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên trở lại nội dung hợp đồng thì tốt hơn”.
Cố Tuyết Cầm rõ ràng hơi sững sờ, sau đó nói. Cô nhất thời không đoán ra, rốt cuộc là Quách lâm muốn làm gì?
“Chi tiết của hợp đồng thì thật ra không có gì đặc biệt để đàm phán cả. Hôm nay tôi hẹn cô ra đây, cũng phải là để bàn bạc hợp đồng gì hết”.
Quách Lâm cười cười, nói thẳng.
“Anh Quách có ý gì vậy? Giữa chúng ta, hình như là ngoài công việc ra thì không còn gì để bàn”.
Tuy Cố Tuyết Cầm nuốt ly rượu mạnh xuống bụng, nhưng đến lúc này vẫn giữ được tỉnh táo.
“Sao lại không có gì để nói chứ. Nếu mà đạt được sự thống nhất thì chi tiết hợp đồng kia, cô muốn thế nào thì làm. Còn phải xem cô Cố có hiểu cách làm người không thôi”.
Quách Lâm nở nụ cười d@m đãng nói.
“Nếu anh Quách không muốn nói chuyện công việc, vậy thì tôi đi trước. Tôi còn bận rộn rất nhiều việc khác”.
Vẻ mặt Cố Tuyết Cầm chợt biến sắc, cô đã cảm nhận thấy có chuyện bất thường ở đây. Vốn dĩ là từ lần đầu tiên gặp Quách Lâm, cô đã cảm thấy bất thường rồi, lúc đầu cô cho rằng mình nghĩ sai, nhưng bây giờ xem ra, thật sự không phải là ảo giác.
Cố Tuyết Cầm cầm lấy túi xách, vội vàng rời đi.
Nhưng lúc này, Quách Lâm lại đứng bật dậy, giữ chặt Cố Tuyết Cầm.
“Cô Cố, vội vàng làm gì thế? Đến lúc này rồi, cô còn giả bộ cái gì?”
Quách Lâm cười xấu xa.
“Tôi không hiểu anh nói gì?”
Cố Tuyết Cầm sững sờ hỏi.
“Ha ha, cô Cố, tôi đã điều tra hồ sơ của cô và chồng cô. Cố Tuyết Cầm là một cô chủ bị ghét bỏ của nhà họ Cố. Chồng cô tên Long Thiên Tiếu, là một thẳng ở rể khét tiếng gần xa năm năm trước. Vì anh ta, cô đã đánh mất tương lai tốt đẹp của mình và toàn bộ địa vị cũng như quyền lực của nhà họ Cố”.
Quách Lâm tỏ vẻ đắc ý vì nắm được đằng chuôi của đối phương.
“Vậy thì làm sao? Có liên quan gì đến chuyện hợp tác lần này?”
Cố Tuyết Cầm lạnh lùng hỏi.
“Một đứa con gái bị dòng họ ghét bỏ, một thằng ở rể, dựa vào cái gì mà ký được hợp đồng này với chủ tịch Tần? Người khác chỉ dùng đầu ngón chân suy nghĩ một chút là biết, giữa cô và Tần Viễn Lâm chắc chắn là có giao dịch ngầm. Bây giờ, tôi là người trực tiếp phụ trách hạng mục này. Cô đã có thể theo ông già như Tần Viễn Lâm tại sao không thể theo tôi. Chỉ cần khiến tôi vui thì chi tiết hợp đồng này, cô muốn nói thế nào cũng được”.
Quách Lâm cười khẩy, nói. Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy thì sắc mặt chợt tái mét, vừa tức giận, vừa nóng nảy.
“Quách Lâm, đồ thối tha nhà anh! Anh phải có trách nhiệm với lời nói và hành động của mình. Anh không có chứng cớ, dựa vào cái gì mà nói như thế. Tôi hoàn toàn có thể tố cáo anh tội làm nhục người khác”.
Cố Tuyết Cầm tức đến mức thở hổn hển. Cô chỉ vào mặt Quách Lâm nói.
“Ha ha, đừng kích động. Cô phải suy nghĩ kỹ đi. Tôi cho cô 5 phút để cân nhắc, nếu không, tôi có cách để hủy bỏ hợp đồng này”.
Quách Lâm cười lớn, sau đó nói.
“Nói láo, quá vô lý. Anh muốn hủy bỏ thì nhanh chóng hủy hợp đồng đi. Anh sẽ phải trả giá đắt cho hành động của mình”.
Cố Tuyết Cầm cảm thấy mình không nên ở lại nơi này thêm nữa, nhìn vẻ mặt của Quách Lâm, cô rất muốn cho anh ta một cái tát. Nhưng lý trí nói cho cô biết, cô phải nhanh chóng ra khỏi nơi không an toàn này.
“Hự…”
Cố Tuyết Cầm vừa muốn ra ngoài thì chợt cảm thấy toàn thân mềm nhũn, khung cảnh trước mặt cũng trở nên mơ hồ.
“Rốt cuộc là anh đã làm gì tôi?”
Cố Tuyết Cầm thầm nghĩ không hay rồi. Lúc này cô cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
“Tôi có thêm chút gia vị vào ly rượu của cô thôi. Hôm nay, cho dù thế nào tôi cũng phải có được cô. Cô thực sự rất xinh đẹp. Cố Tuyết Cầm à, từ năm năm trước tôi đã nghe danh của cô rồi. Quả thực, cô rất xinh đẹp và hấp dẫn”.
Quách Lâm vừa cầm ly rượu, vừa giễu cợt nói.
“Chồng tôi sắp đến rồi. Nếu tôi gặp chuyện thì chắc chắn anh ấy sẽ không bỏ qua cho anh”.
Cố Tuyết Cầm cố gắng khiến mình tỉnh táo. Hơi thở của cô đã thêm chút nặng nề nhưng vẫn cố nói.
“Chồng cô không phải chỉ là một thằng rác rưởi thôi sao. Bây giờ làm lái xe kiêm vệ sĩ ở tập đoàn Long Đằng. Nếu một thằng ở rể có bản lĩnh thì đã không ở rể rồi. Cô hi vọng thằng vô dụng đó tới cứu cô? Ngay cả khi anh ta tới thì thế nào? Ở bên ngoài toàn bộ là người của tôi đang canh giữ, chỉ dựa vào thằng vô dụng đó thì có thể xông vào sao? Tôi muốn để anh ta đứng ngoài, nghe tiếng tôi dày vò cô, ha ha ha…”
Quách Lâm ác độc nói. Nói xong thì anh ta tháo thắt lưng rồi c ởi quần áo ra. Ánh mắt đã biến thành màu đỏ máu, nhìn về phía Cố Tuyết Cầm.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Cố Tuyết Cầm cố gắng điều khiển lý trí của mình, nhưng trước mắt dần trở nên mơ hồ, toàn thân không còn chút sức lực nào.
“Long Thiên Tiếu, anh đang ở đâu, tại sao anh vẫn chưa tới? Nếu anh không tới thì sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy tôi nữa rồi”.
Vào thời khắc cuối cùng, trong lòng Cố Tuyết Cầm điên cuồng gào thét.
“Ha ha ha…”
Quách Lâm cười lớn, sải bước đi về phía Cố Tuyết Cầm.
“Ầm… bụp!”
Đúng lúc này, cửa phòng bao bị đạp tung ra, tiếp theo một bóng hình xông tới, đạp một cước lên người Quách Lâm khiến cả người anh ta bay ra ngoài, nặng nề đập vào tường.
“Xin lỗi, tôi tới muộn khiến cô phải sợ hãi rồi”.
Long Thiên Tiếu hơi đau lòng. Anh ôm Cố Tuyết Cầm lên và nói.
Lúc này, trong ánh mắt của anh hiện lên một tia sát khí tàn bạo. Cố Tuyết Cầm vẫn còn chút tỉnh táo, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc thì trái tim đang bị siết chặt chợt thấy nhẹ nhõm. Những giọt nước mắt cuối cùng cũng không giữ được nữa mà lăn dài trên má.
Long Thiên Tiếu đặt tay lên cánh tay của Cố Tuyết Cầm, truyền một luồng “khí” vào thân thể cô. Bỗng chốc, tác dụng của thuốc trong cơ thể cô cũng giảm đi đáng kể.
“Tôi tưởng anh không đến, còn cho rằng anh không đến kịp nữa rồi”.
Cố Tuyết Cầm òa khóc, Long Thiên Tiếu lau những giọt nước mắt của cô, sắc mặt trở nên lạnh như băng. Anh nhìn tới Quách Lâm bị đánh đang nằm bò trên mặt đất.
“Không sao, tôi ở đây rồi, không ai có thể động vào cô. Xin lỗi, lẽ ra tôi phải đến sớm hơn”.
Long Thiên Tiếu ôm Cố Tuyết Cầm rồi đặt cô lên chiếc ghế. Sau khi một luồng “khí” đi vào trong cơ thể của Cố Tuyết Cầm thì đã giúp cô hồi phục lại một chút sức lực và lý trí, ít nhất cũng có thể ngồi vững vàng.
“Các người làm ăn kiểu gì đấy? Ai cho thằng vô dụng này vào?”
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Cố Tuyết Cầm cố gắng điều khiển lý trí của mình, nhưng trước mắt dần trở nên mơ hồ, toàn thân không còn chút sức lực nào.
“Long Thiên Tiếu, anh đang ở đâu, tại sao anh vẫn chưa tới? Nếu anh không tới thì sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy tôi nữa rồi”.
Vào thời khắc cuối cùng, trong lòng Cố Tuyết Cầm điên cuồng gào thét.
“Ha ha ha…”
Quách Lâm cười lớn, sải bước đi về phía Cố Tuyết Cầm.
“Ầm… bụp!”
Đúng lúc này, cửa phòng bao bị đạp tung ra, tiếp theo một bóng hình xông tới, đạp một cước lên người Quách Lâm khiến cả người anh ta bay ra ngoài, nặng nề đập vào tường.
“Xin lỗi, tôi tới muộn khiến cô phải sợ hãi rồi”.
Long Thiên Tiếu hơi đau lòng. Anh ôm Cố Tuyết Cầm lên và nói.
Lúc này, trong ánh mắt của anh hiện lên một tia sát khí tàn bạo. Cố Tuyết Cầm vẫn còn chút tỉnh táo, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc thì trái tim đang bị siết chặt chợt thấy nhẹ nhõm. Những giọt nước mắt cuối cùng cũng không giữ được nữa mà lăn dài trên má.
Long Thiên Tiếu đặt tay lên cánh tay của Cố Tuyết Cầm, truyền một luồng “khí” vào thân thể cô. Bỗng chốc, tác dụng của thuốc trong cơ thể cô cũng giảm đi đáng kể.
“Tôi tưởng anh không đến, còn cho rằng anh không đến kịp nữa rồi”.
Cố Tuyết Cầm òa khóc, Long Thiên Tiếu lau những giọt nước mắt của cô, sắc mặt trở nên lạnh như băng. Anh nhìn tới Quách Lâm bị đánh đang nằm bò trên mặt đất.
“Không sao, tôi ở đây rồi, không ai có thể động vào cô. Xin lỗi, lẽ ra tôi phải đến sớm hơn”.
Long Thiên Tiếu ôm Cố Tuyết Cầm rồi đặt cô lên chiếc ghế. Sau khi một luồng “khí” đi vào trong cơ thể của Cố Tuyết Cầm thì đã giúp cô hồi phục lại một chút sức lực và lý trí, ít nhất cũng có thể ngồi vững vàng.
“Các người làm ăn kiểu gì đấy? Ai cho thằng vô dụng này vào?”
Quách Lâm khó nhọc đứng dậy, gào lên rát cổ bỏng họng. Nhưng không ai trả lời anh ta, chỉ nghe thấy bước chân lục đục vội vàng đi về phía này.
“Tôi sẽ không để anh chết đi dễ dàng, bởi vì, tôi muốn anh sống không bằng chết!”
Long Thiên Tiếu đứng lên. Ánh mắt anh đã trở thành màu đỏ máu, giống như một ác ma đang điên cuồng, hai bàn tay nắm chặt nắm đấm, ánh mắt chết chóc nhìn chằm chằm Quách Lâm, khiến anh ta cảm thấy toàn thân rét lạnh như sắp chết.