Ông Bố Chiến Thần

Chương 11



Chương 11: Anh hùng cái thế

“Tiểu Manh à, nhà họ Tần chúng ta 5 năm trước chỉ là một dòng họ hạng hai của thành phố Lâm Giang mà thôi. Chỉ trong vòng 5 năm ngắn ngủi mà đã biến thành một dòng họ số một, con nghĩ là vì sao?”

Người đàn ông trung niên dẫn dắt.

“Không lẽ là có liên quan đến ngôi mộ này?”, cô bé hoài nghi nói, trong đầu bỗng nảy ra một ý tưởng, liền nói: “Bố, bố cũng tin mấy thứ mê tín như phong thủy gì đó sao? Nhưng người phụ nữ này đâu phải người nhà họ Tần chúng ta thì sao mà phù hộ được?”

“Phong thủy cái gì chứ, liên quan gì đâu. Cái con bé này, con nghe bố nói hết đã được không, sao cứ vội vàng thế nhỉ”.

Người đàn ông trung niên nghe vậy thì bất lực giải thích.

“Vâng vâng, con nghe mà, bố nói đi con nghe”.

“Nguyên nhân đương nhiên liên quan đến ngôi mộ này, chồng của cô gái này là ân nhân của bố. Năm xưa, khi bố đến Châu Phi thị sát thì gặp bạo loạn, người đàn ông đó đã cứu bố từ trong ngàn quân địch. Khi đó người ấy chỉ mới là cậu thanh niên 15,16 tuổi. Người ấy mạnh mẽ vô cùng, đi đến đâu đầu rơi đến đó, bắt được thủ lĩnh quân địch dễ như trở bàn tay, đúng là thần tiên giáng thế”.

Nói đến chuyện cũ, người đàn ông trung niên cảm thấy hoài niệm, thậm chí còn xúc động đến rơi nước mắt.

“Bố, bố chắc chắn là đang kể thật chứ không phải chuyện cổ tích chứ?”

Tần Tiểu Manh thấy cạn lời, mấy tình tiết này không phải đều có trong tiểu thuyết hay sao?

“Nếu bố không tận mắt chứng kiến thì bố cũng sẽ cho rằng đây chỉ có trong truyện”.

Người đàn ông trung niên cười khổ.

“Giỏi như vậy sao ạ! Nếu có cơ hội, con nhất định sẽ bái người này làm thầy!”

Tần Tiểu Manh mong chờ nói.

“Con có nhiều thầy lắm rồi mà? Thực lực của con bây giờ còn không bằng cả bố kìa”.

Người đàn ông trung niên lườm Tần Tiểu Manh.

“Sao giống nhau được chứ? Người thầy lý tưởng của con là một anh hùng cái thế, rồi một ngày, anh ấy sẽ mặc giáo vàng, đạp mây bảy màu đến cưới con!”

Tần Tiểu Manh mong chờ nói.

“Con đang chọn thầy hay chọn chồng đấy?”

Người đàn ông trung niên bất lực nói.

“Khác gì nhau đâu, có thể chọn cùng lúc mà bố, bố không thấy tình yêu thầy trò k1ch thích lắm hả?”

Tần Tiểu Manh lộ vẻ mặt hướng về tương lai, nhưng người đàn ông trung niên nghe vậy thì cốc một cái vào đầu cô bé.

“Bé tí mà đã nghĩ linh tinh rồi hả? Lại còn tình yêu thầy trò, ai dạy con đó?”

Người đàn ông trung niên nghiêm khắc nói.

“Hihi, con đùa mà! Thế sau thì sao ạ, chắc chắn là câu chuyện vẫn tiếp diễn bố nhỉ”.

Tần Tiểu Manh cười hì hì, lại hỏi.

“Người đó mặc áo đen, đeo mặt nạ nên bố nhìn không rõ mặt, nhưng vì báo ơn nên bố đã lập lời thề. 5 năm trước, người ấy đến Giang Đô”.

Người đàn ông trung niên đó lộ ra vẻ mặt tang thương.

“Bố, bố gặp người đó rồi ạ?”

Tần Tiểu Manh kích động nói.

“Chưa gặp, người ấy chưa bao giờ lộ mặt. Lần cuối cùng gặp người ấy thì lại rất yếu ớt, hình như gặp phải biến cố gì đó”.

Người đàn ông trung niên cố gắng hồi tưởng về 5 năm trước.

“Vậy người đó chắc vẫn ở đây hả bố?”

Tần Tiểu Manh đoán.

“Bố không chắc, nhưng bố biết người đó vẫn còn sống”.

Người đàn ông trung niên kiên định đáp.

“Nói thật, nếu chồng tương lai của con mà bằng được 1/10 người ấy là bố đã hài lòng lắm rồi”.

Người đàn ông trung niên chuyển chủ đề.

“Vậy người đó có liên quan gì đến việc nhà họ Tần chúng ta khởi sắc ạ?”

Tần Tiểu Manh vẫn chưa hiểu, nên tò mò hỏi tiếp.

“Nếu chỉ là vậy thôi thì đương nhiên là không liên quan. Nhưng lần gặp mặt đó bố đã có được một tin tức quan trọng từ người đó. Con cũng biết thành phố Lâm Giang được gọi là Dược Đô, nhà họ Tần chúng ta cũng phất lên nhờ chế thuốc. Ai mà nắm được con đường tiêu thụ dược phẩm thì chính là dòng họ số một thành phố Lâm Giang”.

Người đàn ông trung niên xúc động nói.

“Ý bố là, người đó đã cho chúng ta con đường sao?”

Tần Tiểu Manh nói.

“Khi ấy, tình hình dòng họ không lạc quan chút nào. Chúng ta đem dược phẩm đi bán thì gặp phải nguy cơ gắp nơi. Ân nhân đã giúp chúng ta liên hệ với nhà họ Lâm ở Yến Kinh!”

“Nhà họ Lâm ở Yến Kinh là dòng họ lớn, một trong bốn dòng họ lớn nhất Yến Kinh mà!”

Tần Tiểu Manh khẽ hô lên.

“Chính xác. Khi ấy, bố cũng biết, so nhà họ Tần với nhà họ Lâm thì đúng là một trời một vực. Nhà họ Lâm ở Yến Kinh không chỉ là giàu nhất cả nước, lại còn có bối cảnh rất mạnh trong chính trị và quân đội. Cho dù chúng ta đến cầu xin thì người ta cũng không thèm quan tâm. Nghe chỉ thị của ân nhân, bố cũng rất nghi ngờ, nhưng cuối cùng vẫn liên lạc được với nhà họ Lâm qua đủ mọi cách”.

Người đàn ông trung niên lại tiếp tục cảm thán.

“Vậy sau đó thì sao ạ?”

Tần Tiểu Manh gấp gáp hỏi.

“Sau đó nhà họ Lâm đích thân liên lạc với chúng ta, yêu cầu hợp tác, mua dược phẩm của chúng ta với số lượng lớn”.

Người đàn ông trung niên cười khổ, đây là chuyện ông ta không hiểu nổi suốt bao năm qua.

Nhà họ Lâm ở Yến Kinh là một dòng họ có quyền thế ngút trời, vậy mà lại chủ động hợp tác với một dòng họ nhỏ bé, đây là chuyện không bình thường chút nào.

Nhưng những chuyện không bình thường đó lại cứ xảy ra trước mắt ông ta.

“Sau đó nhà họ Tần chúng ta đã cải tử hoàn sinh, quay về quỹ đạo”.

Câu nói này dù người đàn ông trung niên không nói ra thì Tần Tiểu Manh cũng đoán được.

“Chính xác, lần này ân nhân lại cứu chúng ta tiếp. Khi bố muốn báo đáp ân nhân thì người ấy lại từ chối. Người ấy nói rằng vợ người ấy nằm ở chân núi Cô ven sông, sợ vợ mình ở một mình cô đơn nên muốn có người đến thăm cô ấy. Vì thế mới có những chuyện này đây”.

Người đàn ông trung niên cảm thán.

“Tô Vy, Tô Vy, một người phụ nữ xinh đẹp. Rốt cuộc phải là anh hùng cái thế cỡ nào mới xứng được chứ? Tận tình tận nghĩa, anh hùng cái thế? Người ấy có thể khiến cho người nhà họ Lâm tại Yến Kinh nghe lời thì chắc hẳn không phải người tầm thường!”

Tần Tiểu Manh nhìn bức ảnh trên bia mộ, cảm thán. Người phụ nữ nào không hoài xuân, ai lại không muốn người đàn ông của mình là anh hùng chứ?

“Dĩ nhiên rồi, nhà họ Tần chúng ta gặp được quý nhân mà. 5 năm qua, ân nhân vẫn luôn theo sát sự phát triển của nhà họ Tần chúng ta. Sau mỗi lần cúng bái, người ấy đều để lại một tờ giấy chỉ điểm phương hướng cho nhà họ Tần chúng ta dưới hòn đá cạnh mộ”.

Người đàn ông trung niên lại nói.

“Ông chủ, không thấy có. Lần trước Thanh Minh qua đây cũng không có. Không lẽ cao nhân đó cảm thấy chúng ta không cần chỉ điểm nữa rồi sao ạ?”

Bác Lý lật hòn đá dưới mộ lên, bên trong chẳng có gì cả.

“Có lẽ đã xảy ra biến cố gì rồi? Chúng ta mau về nhà đã!”

Người đàn ông trung niên chau mày, ra lệnh cho mọi người cẩn thận quét dọn khu mộ, cúng bái một lần rồi dẫn đám người rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.