Giọng nói ở đầu kia điện thoại rõ ràng là đang do dự.
“Tôi cho cậu một cơ hội nói rõ ràng, nếu không cậu phải tự chịu hậu quả. Tại sao thầy Long lại ra tay với Quách Lâm?”
Tần Viễn Lâm lạnh lùng nói.
“Chuyện là thế này ạ. Trợ lý Quách hẹn cô Cố một mình tới bàn bạc chi tiết hợp đồng, nhưng thực ra không phải là bàn chuyện hợp đồng mà vì trợ lý Quách yêu thích sắc đẹp của cô Cố, muốn… muốn…”
Đàn em thân tín của Quách Lâm lắp ba lắp bắp nói. Khi nói đến cuối cùng thì cảm thấy hơi khó mở miệng, không nói ra lời.
Tần Viễn Lâm nghe tới đây, sao lại còn không biết xảy ra chuyện gì?
“Sau đó, cậu ta làm được chưa?”
Tần Viễn Lâm cố đè nén sự tức giận trong lòng, gặng hỏi.
“Chưa… chưa được. Lúc sắp làm thì Long Thiên Tiếu tới, đánh trợ lý Quách một trận rồi đưa cô Cố đi rồi”.
Người ở đầu kia điện thoại trả lời, Tần Viễn Lâm nghe thấy vậy thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Nói với Quách Lâm, bảo cậu ta tắm rửa sạch sẽ nằm đợi chết đi! Cả nhà họ Quách cũng vậy, ngồi ở nhà mà đợi chết hết đi. Trên đời này không phải ai các người cũng đắc tội nổi đâu”.
Sau khi Tần Viễn Lâm nói xong thì cúp luôn điện thoại, sau đó lại gọi một cuộc điện thoại khác.
“Alo, bộ phận dự án phải không. Ngay bây giờ, lập tức kết thúc tất cả các hạng mục hợp tác với nhà họ Quách cho tôi!”
Tần Viễn Lâm dứt khoát ra quyết định. Nhà họ Quách muốn chết nhưng ông ta còn không muốn chết theo. Cho dù là từ nỗi kính sợ với Long Thiên Tiếu hay là sự tôn trọng đối với anh mà nói, ông ta đều phải lập tức đứng về phía Long Thiên Tiếu, cũng chỉ có thể đứng về phía Long Thiên Tiếu mà thôi.
“Hả? Tại sao ạ?”
Đầu dây bên kia rõ ràng là vô cùng kinh ngạc.
“Đừng hỏi vì sau, ngay bây giờ, lập tức đi làm đi!”
Tần Viễn Lâm gấp gáp nói.
“Vâng, dạ dạ, tôi lập tức đi xử lý ạ!”
Đầu kia điện thoại vang lên tiếng vâng dạ một hồi, Tần Viễn Lâm lại cúp điện thoại, sau đó lại cầm điện thoại lên, tìm số của Long Thiên Tiếu, ấn nút gọi, nhưng chuông reo rất lâu, vẫn không có ai nghe máy.
Liên tục gọi mấy cuộc nhưng cũng không ai trả lời. Lúc này, trong lòng Tần Viễn Lâm có chút nôn nóng, ông ta gửi cho Long Thiên Tiếu mấy tin nhắn đều là hỏi thăm xem anh đi đâu.
Cùng lúc đó, ông ta lại mở wechat của Tần Tiểu Manh, hỏi Long Thiên Tiếu đi đâu, nhưng Tần Tiểu Manh cũng không biết anh đã đi đâu cả.
Thành phố Lâm Giang, trong một khách sạn không quá cao cấp, Long Thiên Tiếu thuê một căn phòng, ôm Cố Tuyết Cầm đi vào căn phòng đó.
“Nóng, tôi rất nóng, rất khó chịu. Tôi muốn uống nước”.
Cố Tuyết Cầm lẩm bẩm không ngớt, toàn thân khó chịu vặn vẹo, hai mắt khép hờ.
Không lâu sau, Long Thiên Tiếu ôm cô vào phòng, sau đó đi thẳng vào phòng tắm, đặt cô vào bồn tắm, mở nước lạnh, làm ướt hết người cô.
Thời tiết đầu thu cũng hơi lạnh, nên khi nước lạnh xả lên người khiến thân thể Cố Tuyết Cầm khẽ run lên. Cái lạnh thấu xương khiến cô tỉnh táo đôi chút.
Long Thiên Tiếu nhìn thấy vậy thì bàn tay to lớn cũng không rảnh rỗi, cách một lớp quần áo của Cố Tuyết Cầm, dựa vào cảm giác mà xoa bóp huyệt vị đặc biệt ở chỗ nào đó. Không lâu sau, hơi thở hổn hển của Cố Tuyết Cầm cũng ổn định lại, sắc mặt cũng dần trở lại bình thường.
Ánh mắt của Cố Tuyết Cầm có chút mê man, cô đã thoát ra khỏi trạng thái đó, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu. Cô chỉ nhìn Long Thiên Tiếu ở trước mắt, tùy ý để bàn tay to lớn của anh vuốt v e trên thân mình.
Cô có thể cảm nhận được, Long Thiên Tiếu đã massage giúp hơi thở của cô ổn định hơn nhiều, theo đường đi của bàn tay lớn của anh, cô cảm thấy như có một luồng khí lành lạnh đi vào thân thể của mình, theo sự chuyển động của tay anh mà nó không ngừng rong ruổi trong người cô, khiến cô dần lấy lại sự tỉnh táo và bình tĩnh.
Khoảng nửa tiếng sau, ánh mắt thất thần của Cố Tuyết Cầm cuối cùng cũng khôi phục được chút thần sắc. Cô nhìn chăm chú Long Thiên Tiếu, trong đôi mắt vô hồn chợt trào ra những giọt nước mắt nóng hổi.
Cô một mực kiên trì, trước khi Long Thiên Tiếu chưa tới, cô vẫn luôn cắn răng kiên trì. Đến khi anh tới, cô đã hoàn toàn mất đi ý thức, lúc đó, cô đã rơi vào nỗi tuyệt vọng tột cùng.
Thậm chí, cô còn quyết tâm, nếu bị một kẻ đê hèn như Quách Lâm làm vấy bẩn thì chắc chắn cô sẽ kết thúc sinh mạng tại đây.
Lúc này, cô đã dần lấy lại được lý trí, sự cảnh giác trong lòng cũng được buông xuống, toàn thân chợt suy sụp.
“Sợ, tôi sợ, tôi rất sợ anh không tới!”
Cố Tuyết Cầm run rẩy, đáng thương nhìn Long Thiên Tiếu mà nói. Những giọt nước mắt nóng hổi vẫn không ngừng rơi xuống.
“Có tôi ở đây!”
Long Thiên Tiếu nói với giọng chắc nịch.
“Tôi vẫn sợ!”
Cố Tuyết Cầm vẫn nói.
Nói xong thì cô ôm chặt cổ anh, gục đầu lên vai anh khóc nức nở. Trong cuộc đời cô, cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy. Cô không dám tưởng tượng, nếu Long Thiên Tiếu tới muộn một chút nữa thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Long Thiên Tiếu cũng thở dài. Anh không biết làm thế nào để an ủi cô, cũng không biết có nên an ủi cô hay không.
“Tôi bảo đảm sau này những chuyện như thế sẽ không bao giờ xảy ra nữa!”
Long Thiên Tiếu khẳng định chắc nịch, bàn tay to lớn vỗ nhẹ lên lưng cô.
Anh không dám tưởng tượng, nếu anh đến muộn một chút thì sẽ thế nào? Cố Tuyết Cầm nhìn thì có vẻ yếu ớt nhưng thực ra nội tâm rất kiên cường. Nếu xảy ra chuyện vượt quá khả năng chịu đựng thì chắc chắn cô ấy sẽ chọn cái chết.
Cho nên, Quách Lâm phải chết, nhà họ Quách phải bị tiêu diệt, Long Thiên Tiếu âm thầm quyết định.
Rồng có vảy ngược, chạm vào là phải chết.
Trong cuộc đời mỗi con người, không có mấy người thực sự quan trọng. Long Thiên Tiếu anh cô đơn cả đời, trong lòng anh, người thực sự quan trọng lại càng ít ỏi, Cố Tuyết Cầm là một trong những người vô cùng quan trọng đó.
Trong năm năm qua, ơn của người phụ nữ này với hai bố con anh đã nhiều tới mức không thể báo đáp.
Cho nên, anh hoàn toàn giao cho Cố Tuyết Cầm quyền chủ động trong cuộc hôn nhân này, chỉ cần Cố Tuyết Cầm muốn thì thế nào cũng được.
“Tôi bế cô ra ngoài nhé. Ngâm nước lạnh lâu, cơ thể cô không chịu được sẽ cảm lạnh đấy”.
Long Thiên Tiếu bế Cố Tuyết Cầm ra ngoài, sau một hồi khóc lóc, tâm trạng của Cố Tuyết Cầm cũng ổn định hơn nhiều.
Sau khi được bế ra ngoài, Cố Tuyết Cầm dựa vào người Long Thiên Tiếu mới có thể đứng vững. Thân hình của cô rất đẹp, lúc này dáng vẻ hoàn mỹ này gần như dán chặt lên người Long Thiên Tiếu, khiến anh cũng cảm thấy không thoải mái.
“Cô có thể tự c ởi quần áo ra không?”
Cố Tuyết Cầm vẫn nói.
Nói xong thì cô ôm chặt cổ anh, gục đầu lên vai anh khóc nức nở. Trong cuộc đời cô, cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy. Cô không dám tưởng tượng, nếu Long Thiên Tiếu tới muộn một chút nữa thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Long Thiên Tiếu cũng thở dài. Anh không biết làm thế nào để an ủi cô, cũng không biết có nên an ủi cô hay không.
“Tôi bảo đảm sau này những chuyện như thế sẽ không bao giờ xảy ra nữa!”
Long Thiên Tiếu khẳng định chắc nịch, bàn tay to lớn vỗ nhẹ lên lưng cô.
Anh không dám tưởng tượng, nếu anh đến muộn một chút thì sẽ thế nào? Cố Tuyết Cầm nhìn thì có vẻ yếu ớt nhưng thực ra nội tâm rất kiên cường. Nếu xảy ra chuyện vượt quá khả năng chịu đựng thì chắc chắn cô ấy sẽ chọn cái chết.
Cho nên, Quách Lâm phải chết, nhà họ Quách phải bị tiêu diệt, Long Thiên Tiếu âm thầm quyết định.
Rồng có vảy ngược, chạm vào là phải chết.
Trong cuộc đời mỗi con người, không có mấy người thực sự quan trọng. Long Thiên Tiếu anh cô đơn cả đời, trong lòng anh, người thực sự quan trọng lại càng ít ỏi, Cố Tuyết Cầm là một trong những người vô cùng quan trọng đó.
Trong năm năm qua, ơn của người phụ nữ này với hai bố con anh đã nhiều tới mức không thể báo đáp.
Cho nên, anh hoàn toàn giao cho Cố Tuyết Cầm quyền chủ động trong cuộc hôn nhân này, chỉ cần Cố Tuyết Cầm muốn thì thế nào cũng được.
“Tôi bế cô ra ngoài nhé. Ngâm nước lạnh lâu, cơ thể cô không chịu được sẽ cảm lạnh đấy”.
Long Thiên Tiếu bế Cố Tuyết Cầm ra ngoài, sau một hồi khóc lóc, tâm trạng của Cố Tuyết Cầm cũng ổn định hơn nhiều.
Sau khi được bế ra ngoài, Cố Tuyết Cầm dựa vào người Long Thiên Tiếu mới có thể đứng vững. Thân hình của cô rất đẹp, lúc này dáng vẻ hoàn mỹ này gần như dán chặt lên người Long Thiên Tiếu, khiến anh cũng cảm thấy không thoải mái.
“Cô có thể tự c ởi quần áo ra không?”
Long Thiên Tiếu hỏi. Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy chỉ lắc đầu. Bây giờ, thân thể của cô thật sự không có chút sức lực nào.
“Anh cởi giúp tôi!”
Cố Tuyết Cầm nhìn Long Thiên Tiếu, nói lí nhí với giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.