Ông Bố Chiến Thần

Chương 114



“Cô yên tâm, vấn đề tiền không phải lo”.

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói. Tuy rằng anh không phải là một phú ông nhưng chỉ cần anh nói một tiếng thì có vô số người sẵn sàng mang tiền đến biếu anh.

“Nhưng tiền lấy ở đâu?”

Cố Tuyết Cầm vẫn cảm thấy vô cùng khó hiểu. Long Thiên Tiếu nói mua xe, không giống như đang nói đùa.

“Người khác cho. Muốn bao nhiêu cũng được”.

Long Thiên Tiếu cũng bất lực với câu hỏi của cô, đành trả lời.

“Ai mà tốt thế, đã cho anh tiền lại còn cho bao nhiêu cũng được?”

Cố Tuyết Cầm bĩu môi, rõ ràng là không tin.

“Chỉ cần tôi muốn thì cần bao nhiêu tiền cũng có người cho”.

Long Thiên Tiếu đáp lời rồi khẽ cười. Không lâu sau, chiếc taxi đã tới một cửa hàng 4s. Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu cũng xuống xe.

“Nghe nói đây là cửa hàng 4s lớn nhất thành phố Lâm Giang. Những chiếc xe kém nhất ở đây cũng phải từ hàng triệu trở lên. Ở đây hầu hết đều là xe sang”.

Cố Tuyết Cầm nhìn cửa hàng 4s trước mặt, chậm rãi nói.

“Đúng là như vậy, nhưng không có gì phải lo lắng đâu”.

Long Thiên Tiếu bình thản nói, hai người gần như sóng vai đi vào cửa hàng 4s, vừa vào cửa, một nữ nhân viên vội vàng bước tới chào đón.

“Xin chào anh chị, xin hỏi tôi có thể giúp được gì cho anh chị ạ?”

Nữ nhân viên vô cùng lễ phép nói, trên khuôn mặt còn đem theo nụ cười chuyên nghiệp. Nhưng khi nhìn thấy quần áo mà Long Thiên Tiếu đang mặc thì sắc mặt của cô ta cũng khẽ thay đổi. Người này ăn mặc toàn là hàng chợ. Toàn thân cộng lại vẫn chưa quá 200 tệ.

Người tới đây, có ai mà không phải quan lớn, quý nhân, chứ chưa từng thấy ai giống người trước mặt.

“Tôi muốn mua xe, không cần quá đắt. Nghe nói xe của các cô ở đây đều từ một triệu trở lên phải không?”

Long Thiên Tiếu nhìn xung quanh, giọng nói lạnh nhạt. Nhưng phản ứng này của Long Thiên Tiếu, trong suy nghĩ của nữ nhân viên chính là đang giả bộ mà thôi.

“Đúng vậy, thưa anh. Nếu anh cần xe giá thấp hơn thì đề nghị anh tới cửa hàng 4s khác”.

Nữ nhân viên treo nụ cười trên mặt, ý tứ nói.

“Tại sao phải đi cửa hàng 4s khác?”

Long Thiên Tiếu nghe thấy thế thì tỏ vẻ kỳ lạ hỏi lại.

“Bởi vì cửa hàng khác mới có xe dưới 1 triệu. Ở đây chúng tôi chỉ có xe trên 1 triệu mà thôi. Tôi sợ không đáp ứng được yêu cầu của anh”.

Nữ nhân viên cười, sau đó giải thích.

“Tại sao cô biết tôi cần xe dưới 1 triệu?”

Long Thiên Tiếu lạnh lùng, gặng hỏi.

“Cái này…”

Lúc này, nữ nhân viên có chút khó xử, không biết trả lời ra sao. Nói toạc ra thì sợ đối phương khó xử mà không nói thì người ta lại không biết tốt xấu.

“Ồ, đây không phải là người phụ huynh đi xe điện sao?”

Ngay lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, Long Thiên Tiếu quay đầu lại thì thấy là một người quen. Đó chính là bố của bé mập ở trường mẫu giáo, tên là Vương Tùng Lâm, là ông chủ của bất động sản Quang Huy gì đó.

Chuyện xảy ra không lâu, Long Thiên Tiếu vẫn còn nhớ rõ.

Đột nhiên có người đến xen vào khiến nữ nhân viên như được đại xá. Vốn dĩ cô ta không muốn phục vụ hai con quỷ nghèo kia. Ông chủ to béo này xuất hiện càng khẳng định cách nhìn của cô ta.

Một nam một nữ này chính là những kẻ nghèo hèn. Đưa con đi học còn phải đi xe điện thì có mấy đồng. Ngay cả khi mua xe thì cũng không tới được những nơi thế này. Chỉ những chiếc xe cũ mấy chục ngàn cùng lắm là tới 100 ngàn mới phù hợp với túi tiền của bọn họ.

“Ông là ai, tôi không quen ông”.

Long Thiên Tiếu liếc nhìn Vương Tùng Lâm, lạnh nhạt nói.

“Ha ha, bị tôi vạch trần nên giả bộ không quen tôi hả?”

Vương Tùng Lâm nghe thấy vậy thì chợt bật cười, không chút nể nang chế giễu.

“Nếu ông không có chuyện gì thì có thể cút đi được rồi đấy”.

Long Thiên Tiếu lạnh lùng, không có ấn tượng tốt với Vương Tùng Lâm.

“Tôi cút đi? Có mà cậu cút đi thì có? Cô nhân viên này, tôi quen hai người này, chỉ là kẻ nghèo hèn mà thôi. Họ không có đồng nào đâu, tới đây để gây chuyện đấy. Cô nhanh chóng đuổi mấy người này đi đi nếu không ảnh hưởng đến tâm trạng mua xe của tôi”.

Vương Tùng Lâm tỏ vẻ tâm huyết nói.

“Thưa anh chị, nếu hai người thật sự vào đây để gây rối thì xin mời tìm chỗ khác. Chúng tôi ở đây rất bận!”

Nữ nhân viên nghe thấy vậy chỉ lạnh lùng nói. Ông béo này đã nói rất rõ, hai người này chỉ là hai kẻ gây rối mà thôi. Mà theo cô ta phán đoán, thì hai người này cũng không giống người có tiền.

“Nếu tôi mua được thì sao?”

Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói.

“Ôi ôi ôi, một kẻ nghèo hèn, gây rối ở đây còn giả bộ cái gì? Giả bộ có tiền sao? Ở đây toàn là xe sang, người như cậu mua nổi được sao?”

Vương Tùng Lâm quái gở nói. Nói xong thì ông ta chỉ vào những xe sang đang bày trong cửa hàng, vẻ mặt khiêu khích nói.

“Tôi đang hỏi, nếu tôi mua được thì ông tính sao?”

Long Thiên Tiếu cũng không nổi nóng, lạnh nhạt nói. Cố Tuyết Cầm đứng một bên chỉ khẽ kéo tay của Long Thiên Tiếu, tỏ ý bảo anh không nên kích động.

“Ha ha ha… Cái loại nghèo hèn như cậu mà mua được xe ở đây à. Nếu không chúng ta đánh cược đi. Nếu cậu thật sự mua được bất cứ chiếc xe nào ở đây, thì Vương Tùng Lâm tôi sẽ quỳ xuống, dập đầu trước mặt cậu và kêu to ba tiếng ông nội. Nếu tôi thắng thì bảo bạn gái cậu đi ăn cơm với tôi một bữa. Ok chưa?”

Vương Tùng Lâm cười lớn mà nói. Hai đứa nghèo hèn này điên rồi sao? Nói xong, lại nhìn Cố Tuyết Cầm bằng ánh mắt thèm thuồng. Điều mà ông ta thật sự quan tâm chính là Cố Tuyết Cầm. Hạng nghèo hèn mạt hạng như thế làm sao xứng với người vợ xinh đẹp tuyệt trần thế này.

Nói thật lòng, từ khi ông ta gặp Cố Tuyết Cầm ở trường mầm non Tiểu Ngư Nhi thì đã bị vẻ đẹp của cô thu hút.

“Tôi không lấy người phụ nữ của mình ra để đánh cược”.

Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói. Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy thì trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, không lấy người phụ nữ của mình ra đánh cược? Trong lòng anh, cô thật sự là người phụ nữ của anh sao? Cố Tuyết Cầm thầm nghĩ.

“Ha ha ha, nói gì mà không lấy người phụ nữ của mình ra đánh cược. Tôi thấy cậu nghèo hèn không dám cược thì có, vì trong túi của cậu chẳng có lấy một đồng, đúng không?”

Vương Tùng Lâm bất cười, không nể nang chế giễu Long Thiên Tiếu.

“Cược ngang nhau, ông thấy thế nào?”

Nữ nhân viên nghe thấy vậy chỉ lạnh lùng nói. Ông béo này đã nói rất rõ, hai người này chỉ là hai kẻ gây rối mà thôi. Mà theo cô ta phán đoán, thì hai người này cũng không giống người có tiền.

“Nếu tôi mua được thì sao?”

Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói.

“Ôi ôi ôi, một kẻ nghèo hèn, gây rối ở đây còn giả bộ cái gì? Giả bộ có tiền sao? Ở đây toàn là xe sang, người như cậu mua nổi được sao?”

Vương Tùng Lâm quái gở nói. Nói xong thì ông ta chỉ vào những xe sang đang bày trong cửa hàng, vẻ mặt khiêu khích nói.

“Tôi đang hỏi, nếu tôi mua được thì ông tính sao?”

Long Thiên Tiếu cũng không nổi nóng, lạnh nhạt nói. Cố Tuyết Cầm đứng một bên chỉ khẽ kéo tay của Long Thiên Tiếu, tỏ ý bảo anh không nên kích động.

“Ha ha ha… Cái loại nghèo hèn như cậu mà mua được xe ở đây à. Nếu không chúng ta đánh cược đi. Nếu cậu thật sự mua được bất cứ chiếc xe nào ở đây, thì Vương Tùng Lâm tôi sẽ quỳ xuống, dập đầu trước mặt cậu và kêu to ba tiếng ông nội. Nếu tôi thắng thì bảo bạn gái cậu đi ăn cơm với tôi một bữa. Ok chưa?”

Vương Tùng Lâm cười lớn mà nói. Hai đứa nghèo hèn này điên rồi sao? Nói xong, lại nhìn Cố Tuyết Cầm bằng ánh mắt thèm thuồng. Điều mà ông ta thật sự quan tâm chính là Cố Tuyết Cầm. Hạng nghèo hèn mạt hạng như thế làm sao xứng với người vợ xinh đẹp tuyệt trần thế này.

Nói thật lòng, từ khi ông ta gặp Cố Tuyết Cầm ở trường mầm non Tiểu Ngư Nhi thì đã bị vẻ đẹp của cô thu hút.

“Tôi không lấy người phụ nữ của mình ra để đánh cược”.

Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói. Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy thì trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, không lấy người phụ nữ của mình ra đánh cược? Trong lòng anh, cô thật sự là người phụ nữ của anh sao? Cố Tuyết Cầm thầm nghĩ.

“Ha ha ha, nói gì mà không lấy người phụ nữ của mình ra đánh cược. Tôi thấy cậu nghèo hèn không dám cược thì có, vì trong túi của cậu chẳng có lấy một đồng, đúng không?”

Vương Tùng Lâm bất cười, không nể nang chế giễu Long Thiên Tiếu.

“Cược ngang nhau, ông thấy thế nào?”

Long Thiên Tiếu chỉ lạnh lùng nói, đã có người muốn chĩa súng vào anh thì anh cũng sẽ không từ chối bắn cho ông ta một phát.

“Cược ngang nhau, cậu dựa vào cái gì mà cược ngang với đôi. Thế này, nếu cậu thua, tôi lấy một cánh tay của cậu. Đồng thời cậu phải dập đầu với tôi, gọi ba tiếng ông nội. Được chưa?”

Sắc mặt Vương Tùng Lâm lạnh nhạt, cũng không chút lo lắng nói.

Nếu cậu đã muốn giả bộ thì để tôi xem bóc trần bộ mặt thật của thằng nghèo hèn như cậu, Vương Tùng Lâm thầm nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.