Ông Bố Chiến Thần

Chương 116



"Chiếc xe đắt nhất của chúng tôi ở đây là Bugatti Veyron Global Limited Edition, trị giá 22.888.888 tệ! Anh có đủ tiền mua không? Nếu anh muốn mua, tôi có thể giảm 8 tệ cho anh".

Nữ nhân viên bán hàng khá khinh thường, trong lời nói tràn đầy chế giễu và khinh thường.

“Ha ha ha... nếu anh muốn mua, tôi sẽ giảm giá cho anh bốn số lẻ cuối cùng".

“Anh bạn, tôi có một phiếu mua hàng Bugatti Veyron trị giá 5 tệ ở đây, anh có muốn không?”

“Phụt... anh xấu tính quá đi, nhưng mà em thích!”

Đám đông mỗi người một câu, nhưng đó là chiếc Bugatti Veyron, người bình thường cũng không thể mua được.

“Hiện giờ tôi không có 20 triệu!”

Long Thiên Tiếu hoàn toàn không quan tâm những lời chế giễu này, anh chỉ thở dài rồi nói.

“Người đẹp à, cô nói xem, đi theo một thằng chồng vô dụng như vậy thì có ích gì không? Với nhan sắc tuyệt trần thế này, vô số công tử nhà giàu ở thành phố Lâm Giang sẽ cúi đầu dưới váy cô đó”.

Vương Tùng Lâm nhìn Cố Tuyết Cầm, trong lời nói đầy sự tiếc nuối. Hôm nay, cuối cùng ông ta cũng cảm nhận được cái gì là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu rồi.

“Tôi không có 20 triệu!”

Long Thiên Tiếu cực kỳ bình tĩnh, lại nói thêm một câu.

“Nếu đã không có tiền, vậy dễ thôi. Cứ làm theo những gì tôi nói trước đây là được rồi!”

Vương Tùng Lâm nghe thấy vậy, vẻ mặt lạnh lùng nói.

“Nhưng tôi nói là tôi không có tiền!”

Sau khi Long Thiên Tiếu quanh co, anh lại khá bình tĩnh, khuôn mặt không hề có vẻ hoảng sợ, ngược lại còn có vẻ đang bày mưu tính kế.

“Có tiền thì anh mua đi, nếu nhìn trúng chiếc xe này thì cứ nói thẳng”.

Nữ nhân viên đã có chút nóng nảy, vội vàng nói.

“Chiếc xe nào tầm hai triệu?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

"BMW x7 hàng đầu, giá 2,2 triệu tệ".

Nữ nhân viên chỉ vào chiếc BMW cách đó không xa, giọng điệu lạnh lùng, cô ta có nhiệm vụ giới thiệu khách hàng, tuy cô ta không nghĩ Long Thiên Tiếu sẽ mua nổi một chiếc BMW x7.

Đám đông nghe thấy vậy, ai cũng nghểnh cổ nhìn Long Thiên Tiếu.

“Vậy thì tôi lấy chiếc này”.

Long Thiên Tiếu bình tĩnh nói.

"Xe này thì được, nhưng anh phải nói một chút, dù mua xe này cũng phải chứng minh được tài chính của anh như vậy thì mới coi như thanh toán hai triệu".

Nữ nhân viên khinh thường nói.

“Đương nhiên rồi!”

Long Thiên Tiếu cũng bình tĩnh nói.

"Vậy thì quẹt thẻ nơi trước mặt mọi người đi, để xem trong thẻ anh ta có hai triệu hay không!"

Sau khi Vương Tùng Lâm chắp tay ra sau lưng, tỏ vẻ đang xem kịch.

“Tiểu Trịnh, mang máy OS đến đây!”

Nữ nhân viên kêu lên, không lâu sau, một cô bé đi tới, trên tay cầm một máy OS rồi đưa cho nữ nhân viên.

“Vui lòng xuất trình thẻ ngân hàng của anh!”

Nữ nhân viên ngữ khí lạnh lùng nhưng đây chỉ là thủ tục thôi. Đúng là khoác lác, cô ta không nghĩ người đàn ông này có hai triệu.

"Tôi có rất nhiều thẻ ngân hàng. Cô có thể thử tất cả chúng để xem cái nào được?"

Long Thiên Tiếu gật đầu, sau đó móc ví, anh lấy ra một thẻ ngân hàng, đưa cho nữ nhân viên bán hàng.

"Chậc chậc chậc, tôi nói mà anh ta đang giả vờ ngầu lòi thôi!”

“Người có tiền triệu mà cũng không biết mình để tiền ở đâu á, đúng là sống lâu lắm mới thấy chuyện này.”

“Tôi cảm thấy vốn dĩ anh ta không có tiền, cố ý ra vẻ mà thôi.”

Đám đông nhao nhao lên, chế giễu không ngớt.

"Vậy hãy thử từng cái một. Anh nghĩ mình có thể lừa gạt được mọi người sao?"

Vẻ mặt của Vương Tùng Lâm lạnh lùng, ông ta đã đoán được là thằng bất tài này đang chơi chiêu từ sớm rồi, nhưng không ngờ thủ đoạn lại thấp hèn đến vậy.

“Mời anh nhập mật khẩu!”

Nữ nhân viên có chút nóng nảy, đưa máy OS để Long Thiên Tiếu nhập mật khẩu.

“Tít tít...”

m thanh cảnh báo phát ra từ máy OS.

“Số dư còn lại không đủ!”

Nữ nhân viên thản nhiên nói, khuôn mặt của cô ta không hề có cảm xúc, khinh thường nhìn Long Thiên Tiếu.

“Hãy thử lại chiếc thẻ này.”

Long Thiên Tiếu đưa ra một thẻ khác, nhưng sau khi nhập mật khẩu, chiếc máy vẫn thông báo rằng số dư không đủ.

Sau đó, thẻ thứ ba, thẻ thứ tư và thẻ thứ năm, số dư vẫn không đủ, và mọi người lại bắt đầu la ó.

“Mẹ nó, mày giở trò gì thế? Không có tiền còn ra vẻ làm cái gì?”

“Đúng thế, một thằng nghèo kiết xác, làm lãng phí thời gian của chúng ta, có quỷ mới biết anh ta có bao nhiêu chiếc thẻ ngân hàng, chẳng lẽ còn phải quẹt đến khi trời tối à? Đau hết cả đầu!”

“Không có tiền là không có tiền, không có tiền không có lỗi, nhưng không có tiền mà làm ra vẻ thì chính là lỗi của anh rồi!”

Tất cả mọi người đều trở nên tức giận, anh ta đang coi họ là bầy khỉ để đùa giỡn à? Làm cái gì vậy? Sau khi quẹt nhiều thẻ như vậy, thẻ nào cũng không đủ số dư.

“Rốt cuộc anh có bao nhiêu cái thẻ? Hãy cho tôi một con số chính xác!”

Nữ nhân viên tỏ ra hơi khó chịu, xảy ra chuyện này càng khiến cô ta càng chắc chắn rằng người đàn ông này là một tên nghèo kiết xác, phải làm đến mức này, để kéo dài thời gian, trốn tránh giả ngầu mà thôi.

“Anh có bao nhiêu cái thẻ, bây giờ lấy ra hết đi, quẹt từng thẻ một!”

Biểu cảm của Vương Tùng Lâm cũng cực kỳ khó nhìn, thằng nhóc này giống như đang chơi xấu vậy, nó nghĩ Vương Tùng Lâm này là ai?

Lúc này, trong lòng Cố Tuyết Cầm vẫn rất lo lắng, nói đúng ra là cô đã trở nên cực kỳ lo lắng. Đó là hai triệu, không phải 200 ngàn, cũng không phải 20 ngàn, sao Long Thiên Tiếu có nhiều tiền như vậy đây?

“Đây là chiếc thẻ cuối cùng!”

Long Thiên Tiếu lấy từ trong ví ra một tấm thẻ đen, giơ lên và nói với mọi người.

“Ha ha, sắp xong rồi, con quỷ nghèo này cuối cùng cũng lộ nguyên hình rồi!”

“Thẻ ngân hàng anh ta chuẩn bị báo số dư không đủ nữa đấy. Có muốn anh đây cho mượn thẻ ngân hàng để ứng phó không?"

“Ha ha ha, lần sau khi mà ra vẻ ấy, nhớ chuẩn bị mấy trăm tấm thẻ ngân hàng, như vậy mới không bị lộ tẩy”.

“Ha ha, người hiện đại sao lại ham hư vinh như vậy chứ, không phải chỉ là không có tiền thôi sao, không có thì thôi, sao phải ra vẻ có tiền làm gì?”

Đám đông không nể tình chút nào chế giễu.

“Vậy thì mau đưa cho tôi đi!”

Nữ nhân viên nói, Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy, lập tức đưa chiếc thẻ cho cô ta, nữ nhân viên quét chiếc thẻ, sau một loạt động tác, cô ta vẫn bảo Long Thiên Tiếu nhập mật khẩu vào, sau đó Long Thiên Tiếu nhập mật khẩu vào máy OS.

Đúng lúc này, mọi người đều trở nên yên lặng, vẻ mặt háo hức chờ đợi.

Sau khi Long Thiên Tiếu nhập mật khẩu, anh ấn xác nhận.

“Tút tút!”

Vẫn vang lên tiếng cảnh báo, đám đông bỗng chốc bùng nổ.

“Mẹ, hóa ra là một thằng nghèo hèn!”

“Một thằng nghèo kiết xác đáng chết, lãng phí thời gian của chúng ta!”

“Nghèo thì nghèo, nghèo kiểu gì mà không cả có đức!”

“Anh có bao nhiêu cái thẻ, bây giờ lấy ra hết đi, quẹt từng thẻ một!”

Biểu cảm của Vương Tùng Lâm cũng cực kỳ khó nhìn, thằng nhóc này giống như đang chơi xấu vậy, nó nghĩ Vương Tùng Lâm này là ai?

Lúc này, trong lòng Cố Tuyết Cầm vẫn rất lo lắng, nói đúng ra là cô đã trở nên cực kỳ lo lắng. Đó là hai triệu, không phải 200 ngàn, cũng không phải 20 ngàn, sao Long Thiên Tiếu có nhiều tiền như vậy đây?

“Đây là chiếc thẻ cuối cùng!”

Long Thiên Tiếu lấy từ trong ví ra một tấm thẻ đen, giơ lên và nói với mọi người.

“Ha ha, sắp xong rồi, con quỷ nghèo này cuối cùng cũng lộ nguyên hình rồi!”

“Thẻ ngân hàng anh ta chuẩn bị báo số dư không đủ nữa đấy. Có muốn anh đây cho mượn thẻ ngân hàng để ứng phó không?"

“Ha ha ha, lần sau khi mà ra vẻ ấy, nhớ chuẩn bị mấy trăm tấm thẻ ngân hàng, như vậy mới không bị lộ tẩy”.

“Ha ha, người hiện đại sao lại ham hư vinh như vậy chứ, không phải chỉ là không có tiền thôi sao, không có thì thôi, sao phải ra vẻ có tiền làm gì?”

Đám đông không nể tình chút nào chế giễu.

“Vậy thì mau đưa cho tôi đi!”

Nữ nhân viên nói, Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy, lập tức đưa chiếc thẻ cho cô ta, nữ nhân viên quét chiếc thẻ, sau một loạt động tác, cô ta vẫn bảo Long Thiên Tiếu nhập mật khẩu vào, sau đó Long Thiên Tiếu nhập mật khẩu vào máy OS.

Đúng lúc này, mọi người đều trở nên yên lặng, vẻ mặt háo hức chờ đợi.

Sau khi Long Thiên Tiếu nhập mật khẩu, anh ấn xác nhận.

“Tút tút!”

Vẫn vang lên tiếng cảnh báo, đám đông bỗng chốc bùng nổ.

“Mẹ, hóa ra là một thằng nghèo hèn!”

“Một thằng nghèo kiết xác đáng chết, lãng phí thời gian của chúng ta!”

“Nghèo thì nghèo, nghèo kiểu gì mà không cả có đức!”

Đám đông phản ứng rất dữ dội.

“Ngại quá, tay trơn, nhập sai mật khẩu!”

Long Thiên Tiếu thấy vậy thì hơi xấu hổ nói, nữ nhân viên có chút bất đắc dĩ, cô ta lập lại một loạt các thao tác, sau đó bảo Long Thiên Tiếu nhập mật khẩu.

Lần này, khi Long Thiên Tiếu nhập mật khẩu, dứt khoát ấn nút xác nhận...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.