Ông Bố Chiến Thần

Chương 117



Lúc này, mọi người đều trở nên yên lặng, đợi âm thanh của máy OS.

“Ting, thanh toán thành công!”

Đúng lúc này, âm thanh rõ ràng từ máy OS truyền đến, những người ở hiện trường nghe thấy âm thanh này đều sững sờ, hiện trường rơi vào sự im lặng đầy đáng sợ

Vương Tùng Lâm cũng sững sờ, ông ta vẫn chưa kịp phản ứng.

Nữ nhân viên mới phản ứng lại, hoảng sợ cầm lấy chiếc máy OS trên tay Long Thiên Tiếu, đúng thật là đã thành công trừ hơn hai triệu tệ từ thẻ của Long Thiên Tiếu. Để tránh hiểu lầm, cô ta liên tục xác nhận lại, cô ta sợ mình bị hoa mắt.

Nhưng nhìn đi nhìn lại, mọi chuyện vẫn không có vấn đề gì.

Cố Tuyết Cầm nghe thấy âm thanh này, đôi mắt đẹp của cô sáng lên, trong lòng càng thêm khó hiểu, sao Long Thiên Tiếu có nhiều tiền như vậy được? Chẳng lẽ là anh ta trúng số sao?

“Sao... sao có thể?”

Vương Công Lâm cũng ngẩn ra, ngơ ngác, đây rõ ràng là một thằng nghèo kiết xác, làm sao có thể có tới hai triệu?

“Chuyện này, có phải máy OS xảy ra vấn đề không, thằng nghèo này sao có thể có hai triệu được?”

Vương Tùng Lâm lại nói.

“Ông Vương, máy OS không xảy ra vấn đề, thật sự đã trừ hai triệu rồi”.

Nữ nhân viên cũng thấy không thể tin được, đúng là không thể chỉ nhìn bề ngoài của một người, trông một như vậy mà lại có hai triệu tệ, ánh mắt của cô ta nhìn Long Thiên Tiếu cũng trở nên khác biệt.

“Mẹ nó, đau mặt quá!”

“Thanh toán thành công á? Sao có thể!”

“Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong! Mọi người nhìn người ta ăn mặc khiêm tốn như vậy thì tưởng người ta không có tiền, sao có thể đánh giá con người bằng ngoại hình chứ, các người đúng thật là...”

Đám đông nhao nhao bàn tán, trong khung cảnh tự vả vào mặt lớn như vậy, ai cũng trở nên xấu hổ.

"Tuy rằng tự vả, nhưng tôi nghĩ là chuyện tốt! Vị này nhưng đã hứa với chúng ta, nếu thắng sẽ yêu cầu bên kia cho chúng ta 100 ngàn tệ để bán cháo cho chúng ta!"

“Bên kia thật sự sẽ bỏ ra 100 ngàn tệ sao?”

“Khó nói lắm, vừa tự vả như vậy, lần này tôi chắc chắn sẽ đứng về phía cậu Long!”

“Đúng đúng đúng, tôi cũng đứng về phe của cậu Long!”

Tình thế đảo ngược rất nhanh, tất cả mọi người đều chỉ chỉ chỏ chỏ, người có thể lấy ra hai triệu trong chốc lát nhất định sẽ không phải là người đơn giản.

“Nói đi, bây giờ nên làm thế nào?”

Long Thiên Tiếu nhìn Vương Tùng Lâm, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng. Sau khi bị Long Thiên Tiếu nhìn như vậy, thân thể Vương Tùng Lâm bất giác run lên, đây là phản ứng theo bản năng, dường như đã xuyên qua cả người ông ta, khiến ông ta rùng mình một cái..

“Làm thế nào bây giờ? Sao tôi biết được nên làm gì chứ?”

Vương Tùng Lâm có chút chột dạ, thật ra trong lòng Vương Tùng Lâm lúc này đang nguyền rủa Long Thiên Tiếu. Chết tiệt, đúng là đồ điên, anh giàu có như vậy, vẫy tay một cái đã có được hai triệu, thì lái xe máy điện đưa con đi học làm cái gì?

Nếu đã là người có tiền, thì phải có dáng vẻ của người có tiền, hiểu không?

“Ông không biết làm gì, vậy thì những lời chúng ta nói trước đây làm sao đây?”

Long Thiên Tiếu đi về phía Vương Tùng Lâm, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, lạnh nhạt hỏi.

“Cậu muốn làm gì, vừa rồi tôi chỉ đùa thôi, đùa giỡn thì tính gì chứ? Tôi nói cho cậu biết, tôi là ông chủ của bất động sản Quang Huy đó”.

Vương Tùng Lâm chỉ có thể bất chấp, tuy rằng nói như vậy có chút không biết xấu hổ, nhưng hiện tại không thể quan tâm đ ến nhiều chuyện như vậy, ở trước mặt nhiều người như vậy, thật sự ông ta còn phải quỳ xuống dập đầu, gọi Long Thiên Tiếu bằng bố ba lần sao?

“Chậc chậc chậc, ông chủ của bất động sản Quang Huy - chính là công ty cắt xén nguyên liệu, làm mấy công trình yếu kém đấy!”

“Tính tình không tốt, nói không giữ lời, chẳng trách lại xây nên mấy thứ công trình kém chất lượng như vậy”.

“Mẹ nó, trước mặt bao người còn dám chơi xỏ lá, coi bọn tôi là thứ gì vậy hả?”

Vương Tùng Lâm nói ra tên của mình, nhưng ông ta không ngờ lại bị nhiều người chửi bới như vậy, danh tiếng về công ty bất động sản Quang Huy của bọn họ ở thành phố Lâm Giang không được tốt cho lắm, bọn họ phải nhờ vào phòng quan hệ công chúng mới duy trì được việc làm ăn như hiện giờ

“Mẹ kiếp, đã hứa thì làm đi, nếu không hôm nay ông không đi được đâu!”

“Đúng thế, muốn đi cũng được thôi, bò ra mà đi!”

“Mọi người cùng giữ hắn lại, đừng để tên gian thương này chạy mất!”

Đám đông nhao nhao lên, phản ứng rất mãnh liệt, hành động của Vương Tùng Lâm rõ ràng khiến mọi người rất tức giận.

“Làm cái gì thế? Các người làm cái gì vậy? Có biết tôi là ai không, tôi không chỉ là người của bất động sản Quang Huy, tôi còn là người của nhà họ Vương đó, có ai ở thành phố Lâm Giang này chưa từng nghe nói đến không hả? Tôi là người nhà họ Vương đó, ở thành phố Lâm Giang có ba gia tộc lớn, một trong những gia tộc hàng đầu chính là nhà họ Vương của tôi đó, các người dám động vào tôi, nhà họ Vương chúng tôi sẽ không tha cho các người”.

Thấy đám đông phản ứng kịch liệt, Vương Tùng Lâm bắt đầu hoảng sợ, nhưng sau khi nói ra thân phận là người nhà họ Vương ra, đám đông lại có chút sợ hãi. Nhận ra tình huống đã thay đổi, trong nháy mắt, Vương Tùng Lâm như bắt được ngọn cỏ cứu mạng, thậm chí còn trở nên đắc ý.

Đúng là một đám ngu xuẩn, nghe thấy nhà họ Vương đã sợ.

Khi đám đông nghe đến nhà họ Vương, cũng trở nên nhỏ tiếng, nhà họ Vương, một trong ba gia tộc lớn, rất có thế lực ở thành phố Lâm Giang, trong gia đình của bọn họ có rất nhiều côn đồ, kể cả nhân vật trong giới, cũng là gia tộc mà người ở thành phố Lâm Giang không muốn động vào nhất.

Đắc tội với nhà họ Vương, có thể ngày hôm sau đã thấy thi thể bên bờ sông nào đó rồi.

“Hừ, vừa rồi không phải mắng chửi ghê gớm lắm sao? Sao không nói gì nữa hả?”

Vương Tùng Lâm kiêu ngạo, chắp hai tay ra sau lưng, nhìn đám người khinh bỉ nói.

“Đám ngu xuẩn chính là các người, ha ha ha...”

Vương Tùng Lâm bật cười, đám đông tức tối, giận nhưng không dám nói, người nhà họ Vương không phải là người mà họ có thể tùy tiện động vào, tên Vương Tùng Lâm của bất động sản Quang Huy này có thể quản lý ngành bất động sản của nhà họ Vương chứng tỏ địa vị trong gia đình không tệ.

“Ông là người nhà họ Vương?”

Long Thiên Tiếu mỉm cười, bước đến trước mặt Vương Tùng Lâm, hỏi.

“Đúng vậy, tôi là Vương Tùng Lâm, là người ở dòng chính nhà họ Vương, sao thế, cậu sợ rồi sao?”

Nhìn thấy nụ cười tà ác trên khuôn mặt của Long Thiên Tiếu, Vương Tùng Lâm có chút kinh hãi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, eo lập tức dựng thẳng lên.

“Chậc chậc chậc, ông chủ của bất động sản Quang Huy - chính là công ty cắt xén nguyên liệu, làm mấy công trình yếu kém đấy!”

“Tính tình không tốt, nói không giữ lời, chẳng trách lại xây nên mấy thứ công trình kém chất lượng như vậy”.

“Mẹ nó, trước mặt bao người còn dám chơi xỏ lá, coi bọn tôi là thứ gì vậy hả?”

Vương Tùng Lâm nói ra tên của mình, nhưng ông ta không ngờ lại bị nhiều người chửi bới như vậy, danh tiếng về công ty bất động sản Quang Huy của bọn họ ở thành phố Lâm Giang không được tốt cho lắm, bọn họ phải nhờ vào phòng quan hệ công chúng mới duy trì được việc làm ăn như hiện giờ

“Mẹ kiếp, đã hứa thì làm đi, nếu không hôm nay ông không đi được đâu!”

“Đúng thế, muốn đi cũng được thôi, bò ra mà đi!”

“Mọi người cùng giữ hắn lại, đừng để tên gian thương này chạy mất!”

Đám đông nhao nhao lên, phản ứng rất mãnh liệt, hành động của Vương Tùng Lâm rõ ràng khiến mọi người rất tức giận.

“Làm cái gì thế? Các người làm cái gì vậy? Có biết tôi là ai không, tôi không chỉ là người của bất động sản Quang Huy, tôi còn là người của nhà họ Vương đó, có ai ở thành phố Lâm Giang này chưa từng nghe nói đến không hả? Tôi là người nhà họ Vương đó, ở thành phố Lâm Giang có ba gia tộc lớn, một trong những gia tộc hàng đầu chính là nhà họ Vương của tôi đó, các người dám động vào tôi, nhà họ Vương chúng tôi sẽ không tha cho các người”.

Thấy đám đông phản ứng kịch liệt, Vương Tùng Lâm bắt đầu hoảng sợ, nhưng sau khi nói ra thân phận là người nhà họ Vương ra, đám đông lại có chút sợ hãi. Nhận ra tình huống đã thay đổi, trong nháy mắt, Vương Tùng Lâm như bắt được ngọn cỏ cứu mạng, thậm chí còn trở nên đắc ý.

Đúng là một đám ngu xuẩn, nghe thấy nhà họ Vương đã sợ.

Khi đám đông nghe đến nhà họ Vương, cũng trở nên nhỏ tiếng, nhà họ Vương, một trong ba gia tộc lớn, rất có thế lực ở thành phố Lâm Giang, trong gia đình của bọn họ có rất nhiều côn đồ, kể cả nhân vật trong giới, cũng là gia tộc mà người ở thành phố Lâm Giang không muốn động vào nhất.

Đắc tội với nhà họ Vương, có thể ngày hôm sau đã thấy thi thể bên bờ sông nào đó rồi.

“Hừ, vừa rồi không phải mắng chửi ghê gớm lắm sao? Sao không nói gì nữa hả?”

Vương Tùng Lâm kiêu ngạo, chắp hai tay ra sau lưng, nhìn đám người khinh bỉ nói.

“Đám ngu xuẩn chính là các người, ha ha ha...”

Vương Tùng Lâm bật cười, đám đông tức tối, giận nhưng không dám nói, người nhà họ Vương không phải là người mà họ có thể tùy tiện động vào, tên Vương Tùng Lâm của bất động sản Quang Huy này có thể quản lý ngành bất động sản của nhà họ Vương chứng tỏ địa vị trong gia đình không tệ.

“Ông là người nhà họ Vương?”

Long Thiên Tiếu mỉm cười, bước đến trước mặt Vương Tùng Lâm, hỏi.

“Đúng vậy, tôi là Vương Tùng Lâm, là người ở dòng chính nhà họ Vương, sao thế, cậu sợ rồi sao?”

Nhìn thấy nụ cười tà ác trên khuôn mặt của Long Thiên Tiếu, Vương Tùng Lâm có chút kinh hãi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, eo lập tức dựng thẳng lên.

“Đúng vậy, tôi là người nhà họ Vương đó, sao nào, sợ chưa? Nếu sợ thì mau quỳ xuống dập đầu, tôi sẽ nghĩ đến chuyện tha cho cậu!”

Vương Tùng Lâm cực kỳ đắc ý nói.

“Vậy thì đúng rồi, người tôi đánh chính là người nhà họ Vương!”

Long Thiên Tiếu gật đầu, bình tĩnh nói, bàn tay giấu sau lưng lập tức tát thẳng vào mặt Vương Tùng Lâm.

“Bốp!”

Một cái tát vào mặt của Vương Tùng Lâm, khiến ông ta suýt ngã xuống đất, chứng tỏ cái tát này của Long Thiên Tiếu mạnh đến mức nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.