Ông Bố Chiến Thần

Chương 123



“Ông không đủ tư cách để biết điều này. Đừng kỳ vọng vào thế lực ngầm kết cấu với ông. Trước khi tới đây, chúng tôi đã tiêu diệt toàn bộ thế lực ngầm xấu xa đó rồi. Bây giờ, ông kéo dài thời gian không có ý nghĩa gì cả đâu. Mệnh lệnh chúng tôi nhận được là phải làm cho nhà họ Quách không được nhìn thấy mặt trời ngày mai!”

Trên trực thăng, giọng nói lạnh như băng lại vang lên. Nghe tới đây, trong lòng Quách Đông Thiên lại thêm suy sụp. Thật ra, chúng không kỳ vọng vào thế lực ngầm chống lưng, bởi vì những gì diễn ra trước mắt quá khủng khiếp, thậm chí ông ta còn không có ý nghĩ bỏ chạy mà chỉ muốn chết một cách rõ ràng.

“Quách Đông Thiên tôi cho dù từng làm vài chuyện không lương thiện, nhưng chưa tới mức phải chết. Tôi trả thù cho con thì có gì là sai? Tôi muốn biết, tại sao lại kinh động tới chiến khu Nam Cảnh, tại sao chiến khu Nam Cảnh lại nhằm vào tôi. Nếu không, tôi chết không nhắm mắt được”.

Quách Đông Thiên gào lên, trong lòng ông ta còn điều nghi hoặc. Ông ta không muốn cứ thế chết đi mà không biết nguyên nhân tại sao.

“Chiến khu Nam Cảnh hành động thì sao phải giải thích cho ông? Muốn biết đáp án thì hỏi Diêm Vương sẽ rõ!”

Giọng nói kiêu ngạo và lạnh lùng lại vang lên.

“Giết ông ta!”

Tiếp theo đó những tiếng ầm ầm vang lên, làn đạn ồ át bắn lên người Quách Đông Thiên và Quách Lâm. Vốn dĩ hai người vẫn còn đang sống sờ sờ bây giờ bị đạn bắn lỗ chỗ như tổ ong. Thân thể Quách Đông Thiên vẫn thẳng đứng, chỉ một giây sau đã đổ ập xuống mặt đất.

Đạn vẫn đang nã xuống, bắn vào cái xác của Quách Đông Thiên và Quách Lâm.

“Ọe…”

Nhìn thấy cảnh này, Cố Tuyết Cầm không chịu nổi nôn khan. Cô cũng là người học y, đã từng tiếp xúc thi thể, nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mặt vẫn không nhịn được mà nôn khan, quá tàn bạo rồi.

Long Thiên Tiếu nhìn thấy vậy thì vẫn cực kỳ bình tĩnh, cảnh tượng tàn bạo hơn thế này nhiều anh còn từng thấy, mới thế này có là gì?

“Cô không sao chứ?”

Long Thiên Tiếu quay sang hỏi Cố Tuyết Cầm.

“Không sao, chỉ là hơi khó chịu, không nhìn nữa là được”.

Cố Tuyết Cầm trốn sau lưng Long Thiên Tiếu nói. Cô không ngờ, nhà họ Quách lại có kết cục như vậy. Chiến khu Nam cảnh lại trực tiếp phái người tới giết Quách Đông Thiên. Chuyện này, lẽ nào lại có liên quan với Long Thiên Tiếu. Hay nói đây chỉ là trùng hợp, hoặc là Long Thiên Tiếu đã biết trước tất cả?

Cũng vào lúc này, trực thăng trên không trung hạ độ cao, sau đó thả thang xuống. Hàng trăm binh sĩ từ trên trực thăng đi xuống, dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn, râu ria xồm xoàm từ chiếc trực thăng đầu tiên. Sau khi xuống tới mặt đất, anh ta cũng đứng ở đầu hàng.

Binh sĩ phía sau anh ta lại lần lượt xếp hàng đối diện với đám người, tất cả đều đứng nghiêm, không cầu thả dù chỉ một chút.

“Chiến khu Nam Cảnh, quân khu ba, sư đoàn đặc công không quân, trực thuộc trung đoàn 238, tiểu đoàn một, trung đội bảy, đội trưởng phân đội ba, thiếu úy Hạ Chiến, báo cáo!”

Đứng phía sau anh ta, tất cả binh sĩ đều thực hiện động tác chào theo tiêu chuẩn quân đội hướng về phía đám người. Chỉ là ở trong đám người lại không có ai đáp lại anh ta.

Lúc này, Long Thiên Tiếu đã sớm kéo Cố Tuyết Cầm ra khỏi đám người.

Nghi thức chào kiểu nhà binh kéo dài 3 phút đồng hồ, nhưng trong đám người không ai đáp lời họ. Hành động như thế đã khiến tất cả mọi người ở hiện trường bối rối, rốt cuộc là họ đang hành lễ với ai? Hơn nữa vẫn luôn hành lễ, 3 phút rồi vẫn duy trì động tác đó!

“Nghiêm!”

3 phút sau, người đàn ông cao lớn tên Hạ Chiến hô lên một tiếng.

“Nhiệm vụ hoàn thành, toàn bộ binh sĩ rút lui!”

Hạ Chiến hô to nói. Nói xong thì tất cả mọi người đều trở lại trực thăng. Nghe thấy câu này, đám côn đồ nhà họ Quách mới thở phào. Không lâu sau, những chiếc trực thăng vũ trang mới từ từ rời khỏi không phận của thành phố Lâm Giang.

Mà lúc này, có tiếng còi xe cảnh sát vang lên, lại xuất hiện mấy chục chiếc xe cảnh sát, bao vây quảng trường của tòa nhà Long Đằng.

Trần Hướng Thiên bước xuống khỏi xe, nhìn thấy cảnh này thì khẽ cau mày. Ông ta xuất thân từ quân đội, cảnh tượng này không khiến ông ta chấn động. Chỉ là những cảnh sát đi theo thì không chịu nổi, liên tục nôn khan.

“Cảnh sát trưởng Trần, ông đến rồi, chuyện ở đây ông định làm thế nào?”

Tần Viễn Lâm vội vàng tới chào hỏi.

“Tôi đã rõ tình hình ở đây. Đây là mệnh lệnh cao nhất của chiến khu Nam Cảnh, tôi chỉ tới thu dọn hiện trường thôi”.

Trần Hướng Thiên liếc nhìn Tần Viễn Lâm, cười khổ.

“Vậy thì tốt rồi”.

Tần Viễn Lâm thở phào. Chuyện thế này lại xảy ra trước cửa nhà khiến ông ta không biết phải xử lý thế nào. Nếu Trần Hướng Thiên không biết căn nguyên bên trong thì sẽ khó giải quyết lắm đây.

“Được rồi, chuyện ở đây giao cho tôi đi”.

Trần Hướng Thiên nhìn xung quanh, thở dài rồi nói.

“Không vấn đề gì. Cảnh sát trưởng Trần xử lý xong thì lên chỗ tôi uống tách trà nhé”.

Là người giàu nhất thành phố Lâm Giang, Tần Viễn Lâm và Trần Hướng Thiên chắc chắn là không thể không có quan hệ với nhau. Trần Hướng Thiên nghe thấy vậy thì khẽ gật đầu, sau đó đi sắp xếp tất cả mọi chuyện.

Lúc này, ở một góc vắng vẻ không ai chú ý tới, một bé gái mười bốn, mười năm tuổi đang đứng đó, ánh mắt chứng kiến tất cả những gì đã xảy ra ở quảng trường tập đoàn Long Đằng.

“Cô chủ, hay là bỏ đi thôi! Ông Lục đã nói, người này có thân phận không tầm thường, hơn nữa thực lực lại kinh khủng như vậy. Hôm nay nhìn trận thế này đã đủ để chứng minh điều đó. Người này không phải là người chúng ta dây vào được”.

Người hầu đi theo bên cạnh Lục Thanh Dao hết lời khuyên can. Nói thật lòng, những gì vừa xảy ra đã khiến cô ta bị sốc, nhìn thấy Quách Đông Thiên bị chết dưới làn đạn, cô ta cũng cảm thấy buồn nôn, thật quá tàn bạo.

“Tôi chỉ muốn so tài với chú ấy, chứ không phải chọc giận, cô hoảng hốt cái gì?”

Lục Thanh Dao nghe thấy thì vẻ mặt không vui nói.

“Nhưng, người ấy sẽ không đồng ý đâu”.

Người hầu có chút ngại ngần nói.

“Chú ấy sẽ đồng ý. Chú ấy không đồng ý thì tôi cũng sẽ có cách để chú ấy phải đồng ý”.

Lục Thanh Dao lại nghĩ ra điều gì đó nên nói. Người hầu nghe thấy vậy cũng không nói lại được gì.

“Thú vị đây, càng ngày càng thú vị. Như vậy mới thú vị. Nếu thật sự là một kẻ vô dụng thì tôi tìm chú ấy so tài làm gì? Tu luyện võ đạo, chỉ bằng cách không ngừng so tài với người mạnh hơn mới tiến bộ nhanh chóng”.

Vừa nói như vậy, trong con mắt xinh đẹp của Lục Thanh Dao lóe lên một đốm lửa, trong lòng càng kiên định ý nghĩ muốn tìm Long Thiên Tiếu đánh nhau.



Trên bầu trời thành phố Lâm Giang, trực thăng vũ trang dần dần rời khỏi không phận thành phố này.

Tần Viễn Lâm thở phào. Chuyện thế này lại xảy ra trước cửa nhà khiến ông ta không biết phải xử lý thế nào. Nếu Trần Hướng Thiên không biết căn nguyên bên trong thì sẽ khó giải quyết lắm đây.

“Được rồi, chuyện ở đây giao cho tôi đi”.

Trần Hướng Thiên nhìn xung quanh, thở dài rồi nói.

“Không vấn đề gì. Cảnh sát trưởng Trần xử lý xong thì lên chỗ tôi uống tách trà nhé”.

Là người giàu nhất thành phố Lâm Giang, Tần Viễn Lâm và Trần Hướng Thiên chắc chắn là không thể không có quan hệ với nhau. Trần Hướng Thiên nghe thấy vậy thì khẽ gật đầu, sau đó đi sắp xếp tất cả mọi chuyện.

Lúc này, ở một góc vắng vẻ không ai chú ý tới, một bé gái mười bốn, mười năm tuổi đang đứng đó, ánh mắt chứng kiến tất cả những gì đã xảy ra ở quảng trường tập đoàn Long Đằng.

“Cô chủ, hay là bỏ đi thôi! Ông Lục đã nói, người này có thân phận không tầm thường, hơn nữa thực lực lại kinh khủng như vậy. Hôm nay nhìn trận thế này đã đủ để chứng minh điều đó. Người này không phải là người chúng ta dây vào được”.

Người hầu đi theo bên cạnh Lục Thanh Dao hết lời khuyên can. Nói thật lòng, những gì vừa xảy ra đã khiến cô ta bị sốc, nhìn thấy Quách Đông Thiên bị chết dưới làn đạn, cô ta cũng cảm thấy buồn nôn, thật quá tàn bạo.

“Tôi chỉ muốn so tài với chú ấy, chứ không phải chọc giận, cô hoảng hốt cái gì?”

Lục Thanh Dao nghe thấy thì vẻ mặt không vui nói.

“Nhưng, người ấy sẽ không đồng ý đâu”.

Người hầu có chút ngại ngần nói.

“Chú ấy sẽ đồng ý. Chú ấy không đồng ý thì tôi cũng sẽ có cách để chú ấy phải đồng ý”.

Lục Thanh Dao lại nghĩ ra điều gì đó nên nói. Người hầu nghe thấy vậy cũng không nói lại được gì.

“Thú vị đây, càng ngày càng thú vị. Như vậy mới thú vị. Nếu thật sự là một kẻ vô dụng thì tôi tìm chú ấy so tài làm gì? Tu luyện võ đạo, chỉ bằng cách không ngừng so tài với người mạnh hơn mới tiến bộ nhanh chóng”.

Vừa nói như vậy, trong con mắt xinh đẹp của Lục Thanh Dao lóe lên một đốm lửa, trong lòng càng kiên định ý nghĩ muốn tìm Long Thiên Tiếu đánh nhau.



Trên bầu trời thành phố Lâm Giang, trực thăng vũ trang dần dần rời khỏi không phận thành phố này.

Trong chiếc trực thăng dẫn đầu, người đàn ông cao lớn tên là Hạ Chiến đang ngồi ở chỗ của mình, cầm trên tay một khẩu súng máy hạng nặng, lau chùi cẩn thận.

“Anh Hạ, sao anh biết có nhân vật lớn ở trong đám người đó?”

Một thanh niên cầm súng bắn tỉa tiến lại gần, cười hề hề hỏi. Hạ Chiến không trả lời mà tiếp tục lau khẩu súng máy hạng nặng trong tay.

“Anh Hạ, nói chút đi!”

Cậu thanh niên lại nói. Cậu nhập ngũ vẫn chưa lâu, cho nên cảm thấy rất tò mò với những chuyện của chiến khu Nam Cảnh.

Hạ Chiến liếc cậu thanh niên một cái, sau đó lại cúi đầu tiếp tục lau súng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.