Ông Bố Chiến Thần

Chương 124



“Mệnh lệnh là do đại nhân Dạ Diên thông qua chiến khu truyền tới tôi, bảo chúng ta phải giải quyết vấn đề khó khăn cho một nhân vật quan trọng của chiến khu Nam Cảnh. Khi đại nhân Long Vương còn ở chiến khu, đại nhân Dạ Diên chính là cận vệ của đại nhân Long Vương. Tất cả mệnh lệnh cô ấy đưa ra thì đều là vâng lệnh của đại nhân Long Vương. Sau khi đại nhân Long Vương mất tích, cô ấy chưa từng phát ra một mệnh lệnh nào, hơn nữa còn gần như chưa từng xuất hiện ở chiến khu”.

Hạ Chiến bình tĩnh nói. Lúc nói chuyện cũng không nhìn cậu thanh niên mà cứ cắm cúi lau súng của mình.

“Ý của anh là, nhân vật lớn trong đám người chính là đại nhân Long Vương?”

Cậu thanh niên nghe thấy thế, thì hai mắt phát sáng, có chút kích động nói. Chiến khu Nam Cảnh có vô số thanh niên tài hoa, đa số là tới vì danh tiếng của Long Vương, nhiệt huyết phục vụ đất nước, trấn giữ biên cương, da ngựa bọc thây.

“Có lẽ vậy, nhưng tôi không chắc chắn, theo lý thuyết là như vậy”.

Hạ Chiến lạnh nhạt nói.

“Trời ạ. Đây là lần đầu tiên đại nhân Long Vương ở gần tôi như vậy. Đáng tiếc không được gặp mặt anh ấy. Anh ấy là tín ngưỡng trong lòng tôi. Nếu có thể gặp mặt anh ấy một lần thì đời này không còn gì nuối tiếc. Khi tôi 10 tuổi, đại nhân Long Vương đã vang danh Đại Hạ, nói tôi nghe chuyện về anh ấy mà trưởng thành cũng không phải là nói ngoa”.

Cậu thanh niên kích động, khiến khuôn mặt đen nhẻm cũng đỏ lên.

“Đại nhân Long Vương vẫn không lộ mặt. Nếu cậu có thể thật sự gặp mặt anh ấy thì cậu quá lợi hại. Cấp dưới của đại nhân Long Vương có vô số người tài, trong đó dẫn đầu là đại nhân Long Thái Tử và đại nhân Dạ Diên. Nghe nói, thân phận của đại nhân Long Vương vô cùng thần bí, thậm chí ngay cả đại nhân Long Thái Tử và đại nhân Dạ Diên cũng chưa từng nhìn thấy khuôn mặt thật của đại nhân Long Vương. Thân phận và vẻ ngoài thật sự của đại nhân Long Vương là điều tuyệt mật nhất ở Đại Hạ. Những người biết thì đếm trên đầu ngón tay”.

Hạ Chiến lắc đầu, nói.

“Cho nên, bây giờ, dù bán mạng tôi cũng phải qua được cuộc khảo sát của “Ám Nhẫn”. Như thế thì mới từng bước lại gần với đại nhân Long Vương”.

Cậu thanh niên tỏ ra đầy khao khát nói.

“Đinh Ân à, cậu mới nhập ngũ hai năm, trở thành tay bắn tỉa chuyên nghiệp của lão Hạ đã là giỏi lắm rồi. Còn muốn gia nhập Ám Nhẫn thì phải đợi mấy năm nữa đi! Khảo sát Ám Nhẫn không dễ như những gì cậu tưởng tượng đâu. Cậu nhìn lão Hạ xem, lúc đầu cũng bừng bừng nhiệt huyết. Bây giờ chẳng phải cũng thành thực hơn nhiều rồi sao?”

Lúc này, một người đàn ông cao lớn ngồi ở ghế phụ trạc tuổi Hạ Chiến chế giễu nói.

“Ngậm cái miệng thối của anh lại đi!”

Hạ Chiến ném thẳng cái khăn lau súng qua, khó chịu nói.

“Lão Hạ sao có thể so với tôi, giới hạn độ tuổi nhập ngũ ở Đại Hạ chúng ta là 18. Nhân tài đặc biệt mới nới lỏng xuống 16, thậm chí sớm hơn. Tôi là nhân tài đặc biệt, được đặc cách nhập ngũ đấy”.

Cậu thanh niên tên Đinh Ân kiêu ngạo nói.

“Tân binh non trẻ này, cậu thèm đòn hả? Sao tôi không thể so với cậu? Người như cậu mà là nhân tài đặc biệt à?”

Lão Hạ nghe thấy thì đạp một phát vào chân Đinh Ân, khinh thường nói.

“Chúng tôi là người trong núi, từ nhỏ đã cùng đi săn với người lớn, bắn cung, súng săn bách phát bách trúng, sao lại không phải là nhân tài xuất sắc chứ?”

Đinh Ân nhiệt tình, ra vẻ nghiêm túc nói.

“Đúng vậy. Tên nhóc nhà cậu là một tay bắn tỉa thiên bẩm, bách phát bách trúng, ha ha!”

Người đàn ông trên ghế phụ tán đồng nói.

“Tất nhiên rồi. Lần này tới bờ biển phía Đông, bọn cướp Đông Khấu chết dưới súng bắn tỉa của tôi không dưới 20 tên. Lúc nhỏ đi săn với ông già, những con hươu trong núi chạy nhanh lắm, không phải phát nào cũng trúng đâu. Bọn Đông Khấu phía Đông không thể nào chạy nhanh bằng hươu được!”

Đinh Ân không cảm thấy xấu hổ chút nào, đắc ý nói.

“Hươu không thể đánh trả, còn bọn thổ phỉ phía Đông kia thì có thể đấy. Chỉ lơ là một chút là vỡ sọ cậu rồi. Cậu là tay súng bắt tỉa, đừng có suốt ngày khoác lác nữa đi, phải nghiêm túc, không thể lơ là, không thể phạm lỗi sai nào. Tính cách cũng là một trong những tiêu chuẩn mà Ám Nhẫn chọn người đấy”.

Hạ Chiến điều chỉnh khẩu súng trong tay, bình tĩnh nói.

“Rõ rồi. Bây giờ là lúc rảnh rỗi, nói đùa chút có sao đâu!”

Đinh Ân cười ngượng, giải thích nói.

“Bây giờ, Ám Nhẫn vẫn do đại nhân Dạ Diên chỉ huy. Cô ấy nổi tiếng khắc nghiệt với cấp dưới. Đại nhân Dạ Diên là cấp dưới được đại nhân Long Vương trực tiếp đào tạo, ngoài thực lực khủng khiếp thì phong cách làm việc cũng rất quyết liệt”.

Người đàn ông ngồi ở ghế phụ có chút cảm khái nói.

“Tôi nghe nói, đại nhân Dạ Diên là một cô gái rất xinh đẹp!”

Đinh Ân chớp chớp mắt, nói.

“Đại nhân Dạ Diên cực kỳ ít lộ mặt, nhưng cô ấy quả thật rất xinh đẹp, nghe nói, sau khi tiếp quản Ám Nhẫn, nơi đó cũng càng thêm trung thành.”

Hạ Chiến bình tĩnh nói.

“Đại nhân Long Thái Tử, đại nhân Dạ Diên đều là cánh tay đắc lực của đại nhân Long Vương. Nếu có một ngày tôi trở thành người như vậy thì tôi cũng mãn nguyện rồi”.

Vẻ mong đợi tràn đầy trên khuôn mặt trẻ con của cậu ta, khao khát nói.

“Cậu nghĩ thì hay lắm đấy. Người bên cạnh đại nhân Long Vương không ai là người tầm thường. Long Thái Tử là người mà đại nhân Long Vương đích thân chọn lựa, không chỉ có thực lực khủng khiếp hơn nữa trí tuệ cũng hơn người. Mấy năm nay, đại nhân Long Vương không ở Nam Cảnh, đại nhân Long Thái Tử vẫn giữ vững yên ổn và gia tăng thực lực của chiến khu Nam Cảnh lên gấp bội. Chiến khu Nam Cảnh bây giờ đã lên tới hàng triệu quân rồi. Mà Long Thái Tử vẫn luôn không nhận chức Long Vương mới. Cậu biết vì sao không?”

Người đàn ông cao lớn sâu xa nói. Đinh Ân nghe câu nói này thì chớp chớp mắt, có vẻ không hiểu.

“Đúng vậy, nếu Long Thái Tử là người mà đại nhân Long Vương chỉ định thì tại sao lại không trở thành Long Vương?”

Đinh Ân hỏi.

“Có hai lý do!”

Lúc này, Hạ Chiến lên tiếng.

“Hai lý do nào?”

Đinh Ân hỏi.

“Thứ nhất, Long Thái Tử là người do đại nhân Long Vương đào tạo ra, rất kính trọng đại nhân Long Vương, đương nhiên sẽ không muốn nhận chức. Thứ hai, chính là lợi ích của việc Long Thái Tử không nhận chức. Anh ấy không nhận chức, mà chỉ mượn uy danh của đại nhân Long Vương để lãnh đạo Nam Cảnh. Nam Cảnh quá rộng lớn, người bình thường không trấn áp nổi. Tuy Long Thái tử là anh tài xuất sắc, nhưng dù sao cũng không phải là người giết 10 quan chức cấp cao của Đông Khấu, giết mấy trăm ngàn quân Đông Khấu như đại nhân Long Vương. Điều này chứng tỏ trí tuệ của Long Thái Tử”.

Hạ Chiến vuốt v e khẩu súng trong tay, cảm khái nói.

“Hóa ra là vậy à, tôi không hiểu lắm”.

Đinh Ân tỏ ra suy tư nói. Nhưng nghĩ kỹ thì vẫn còn rất nhiều điểm chưa rõ. Quả thực, cậu ta không giỏi lắm về vấn đề mưu lược, tính toán.

“Không hiểu thì thôi, cậu chỉ cần học tốt chuyên môn là được rồi”.

“Cậu nghĩ thì hay lắm đấy. Người bên cạnh đại nhân Long Vương không ai là người tầm thường. Long Thái Tử là người mà đại nhân Long Vương đích thân chọn lựa, không chỉ có thực lực khủng khiếp hơn nữa trí tuệ cũng hơn người. Mấy năm nay, đại nhân Long Vương không ở Nam Cảnh, đại nhân Long Thái Tử vẫn giữ vững yên ổn và gia tăng thực lực của chiến khu Nam Cảnh lên gấp bội. Chiến khu Nam Cảnh bây giờ đã lên tới hàng triệu quân rồi. Mà Long Thái Tử vẫn luôn không nhận chức Long Vương mới. Cậu biết vì sao không?”

Người đàn ông cao lớn sâu xa nói. Đinh Ân nghe câu nói này thì chớp chớp mắt, có vẻ không hiểu.

“Đúng vậy, nếu Long Thái Tử là người mà đại nhân Long Vương chỉ định thì tại sao lại không trở thành Long Vương?”

Đinh Ân hỏi.

“Có hai lý do!”

Lúc này, Hạ Chiến lên tiếng.

“Hai lý do nào?”

Đinh Ân hỏi.

“Thứ nhất, Long Thái Tử là người do đại nhân Long Vương đào tạo ra, rất kính trọng đại nhân Long Vương, đương nhiên sẽ không muốn nhận chức. Thứ hai, chính là lợi ích của việc Long Thái Tử không nhận chức. Anh ấy không nhận chức, mà chỉ mượn uy danh của đại nhân Long Vương để lãnh đạo Nam Cảnh. Nam Cảnh quá rộng lớn, người bình thường không trấn áp nổi. Tuy Long Thái tử là anh tài xuất sắc, nhưng dù sao cũng không phải là người giết 10 quan chức cấp cao của Đông Khấu, giết mấy trăm ngàn quân Đông Khấu như đại nhân Long Vương. Điều này chứng tỏ trí tuệ của Long Thái Tử”.

Hạ Chiến vuốt v e khẩu súng trong tay, cảm khái nói.

“Hóa ra là vậy à, tôi không hiểu lắm”.

Đinh Ân tỏ ra suy tư nói. Nhưng nghĩ kỹ thì vẫn còn rất nhiều điểm chưa rõ. Quả thực, cậu ta không giỏi lắm về vấn đề mưu lược, tính toán.

“Không hiểu thì thôi, cậu chỉ cần học tốt chuyên môn là được rồi”.

Hạ Chiến lườm Đinh Ân, khó chịu nói.

“Đúng vậy. Thật hi vọng có một ngày có thể nhìn thoáng qua dáng dấp của đại nhân Long Vương là được. Anh ấy mất tích năm năm rồi, còn quay lại không? Hay là nói, anh ấy vẫn còn sống sao?”

Đinh Ân trả lời, sau đó lại có chút cảm khái, lẩm bẩm một mình.

“Nói cái đ*o gì đấy. Trên đời này, làm gì có ai giết được đại nhân Long Vương? Long Thái Tử không nhận chức, chắc chắn là vì đại nhân Long Vương sẽ trở lại”.

Lão Hạ lại đạp một phát vào chân Đinh Ân, cau có nói. Đinh Ân nghe thấy thì cười ngượng, cậu ta biết mình đã cho mồm đi chơi hơi xa rồi.

Người không biết về chiến khu Nam Cảnh sẽ không thể biết được tầm quan trọng của đại nhân Long Vương là như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.