Ông Bố Chiến Thần

Chương 131



“Được rồi!”  

Gặp phải đứa con gái như vậy, Long Thiên Tiếu cũng cũng hết chỗ để nói. Cố Tuyết Cầm lấy cho cô bé một bát canh xương lớn, trong canh còn có một vài miếng thịt mềm.  

Long Tiểu Tịch cẩn thận cầm bát, tìm một chiếc ghế đẩu nhỏ sau đó ngồi xuống, bắt đầu ăn.  

“Đúng là con nhà không có giáo dục, người lớn chưa ăn nó đã ăn rồi”.  

Lúc này, Vương Mỹ đi ngang qua phòng bếp, kì quái nói. Long Tiểu Tịch nghe thấy vậy liền dừng lại, có chút xấu hổ, cô bé là người rất hiểu chuyện.  

“Không sao, cứ ăn đi, đây là chị bảo em ăn. Nếu không có giáo dục thì cũng là chị, không phải là em”.  

Cố Tuyết Cầm hiển nhiên nhận thấy hành động nhỏ đó của Tiểu Tịch, sau đó nói.  

“Cố Tuyết Cầm, con bị nó mê hoặc rồi đó hả?”  

Nghe Cố Tuyết Cầm nói vậy, Vương Mỹ không nói nên lời, thế giới này điên hết rồi, tên phế vật này có gì tốt chứ, rốt cuộc trong đầu Cố Tuyết Cầm đang nghĩ gì?  

“Cảm ơn chị Tuyết Cầm. Chị ơi, sau này em nhất định sẽ đợi mọi người rồi mới ăn. Hôm nay em đói quá, em đưa hết thịt cho cô bé mập ăn rồi, cậu ấy béo như vậy lại không có thịt ăn, thật đáng thương”.   

Long Tiểu Tịch đáng thương nói.  

“Cả ngày ở chung một chỗ với đám quỷ nghèo kiết xác, sau này cũng sẽ trở nên như vậy thôi. Thương hại người khác chi bằng tự thương lấy mình đi, suốt ngày ra vẻ cảm thông với người khác, thật nực cười”.  

Vương Mỹ nghe thấy những lời của Long Tiểu Tịch, bà ta lại khinh thường nói.  

“Nếu nghèo nhưng mà biết cách đối nhân xử thế, là một người hiền lành tử tế bao dung, sau này con gái tôi nghèo chút cũng không sao. Nếu giàu có làm cho con người ta suy nghĩ méo mó, ăn chơi trác táng, vậy giàu còn có ý nghĩa gì?”  

Long Thiên Tiếu nghe vậy, khóe miệng cong lên, có chút khinh thường.  

Chẳng mấy chốc, một bàn thức ăn lớn được bày ra, cả nhà ngồi cùng nhau, cũng không biết tại vì sao mà mấy ngày hôm nay, Cố Tuyết Cầm phá lệ mua rất nhiều đồ ăn, các món ăn cũng vô cùng đa dạng.  

Cố Tuyết Cầm có vẻ thích nấu ăn hơn xưa. Hầu hết các cô gái trẻ hiện này đều không biết nấu ăn. Vài năm trở lại đây khi làm trợ lí cho Long Thiên Tiếu, khả năng nấu nướng của Cố Tuyết Cầm có thể nói là đã tiến bộ lên rất nhiều, thậm chí gần bằng Long Thiên Tiếu.  

“Nào, ăn một miếng sườn chua ngọt đi”.  

Cố Tuyết Cầm gắp cho Long Tiểu Tịch một miếng sườn chua ngọt, nói.  

“Cảm ơn chị Tuyết Cầm”.  

Long Tiểu Tịch lễ phép nói. Thấy cảnh này, mặt Vương Mỹ rất khó coi, bà ta biết, sự tình đã nằm ngoài tầm kiểm soát của mình, nếu tiếp tục như vậy, con gái bà ta nhất định sẽ có tình cảm sâu đậm với bố con nhà hèn mọn này, đây là điều bà ta không muốn thấy nhất.  

“Sườn xào chua ngọt chị Tuyết Cầm làm ngon quá đi”.  

Long Tiểu Tịch lại nói.  

“Đây là bố em làm, không phải chị”.  

Cố Tuyết Cầm cười nói.  

“Bố em không tiến bộ chút nào cả”.  

Nghe thấy vậy, Long Tiểu Tịch lắc lắc đầu, ăn sườn xào chua ngọt, có chút thất vọng nói.  

“Khụ khụ…”  

Long Thiên Tiếu suýt chút nữa bị nghẹn, đây có chắc là con gái ruột của anh không? Người ta nói con gái là chiếc áo bông nhỏ của bố, con gái của anh thì hay rồi, không phải là chiếc áo bông nhỏ bình thường mà là chiếc áo bông ruột đen.  

“Phốc... được rồi, có đồ ăn còn nói nhiều như vậy”.  

Cố Tuyết Cầm nghe xong những lời này vừa giận vừa buồn cười, cô cũng không biết tại sao, đang yên đang lành cô gái nhỏ này lại đấu khẩu với Long Thiên Tiếu.   

“Chị Tuyết Cầm, em không cần nhiều như vậy đâu, mai em phải mang đồ ăn đến trường nữa”.  

Long Tiểu Tịch lại nói.  

“Không phải phía nhà trẻ lo cơm nước rồi sao? Con mang theo đồ ăn làm gì?”  

Long Thiên Tiếu nghe vậy, nói.  

“Con muốn cô bé béo ăn thử món sườn xào chua ngọt, chắc cậu ấy chưa bao giờ được nếm món sườn xào chua ngọt ngon như vậy”.  

Vẻ mặt Long Tiểu Tịch mong đợi nói.  

“Không phải ban nãy con vừa mới nói bố không tiến bộ sao?”  

Long Thiên Tiếu vô cùng bất lực.  

“Đó chỉ là lời xã giao thôi!”  

Long Tiểu Tịch thản nhiên nói.  

“Em có biết lời xã giao là gì không?”  

Cố Tuyết Cầm kinh ngạc nói, sao cô cảm thấy cô bé này biết nhiều như vậy nhỉ, lời xã giao cô bé cũng biết.  

“Dì Trương không thích chú Trương khen những người phụ nữ khác xinh đẹp, chú Trương nói đó chỉ là những lời xã giao mà thôi”.  

Long Tiểu Tịch dừng đũa, nói với vẻ mặt nghiêm túc.  

“Cái gì dì Trương cũng dạy con, lợi hại thật đó”.  

Long Thiên Tiếu không nói nên lời, thật đúng là một người dám dạy, một người dám học.  

“Vậy được rồi! Đợi lát nữa chị gói lại rồi cất vào tủ lạnh, mai em đi học, chị hâm nóng lại cho em mang đi nhé”.  

Cố Tuyết Cầm nghe Long Tiểu Tịch nói như vậy, cô chỉ biết cười.  

“Ok ạ, cảm ơn chị Tuyết Cầm, chị Tuyết Cầm là tốt nhất”.  

Giọng Long Tiểu Tịch rất ngọt ngào.  

“Trước đây con cũng đã từng nói bố là tốt nhất”.  

Long Thiên Tiếu nói.  

“Đều là lời xã giao bố ạ”.  

Long Tiểu Tịch nghiêm túc nói.  

“Vậy những gì con nói với chị Tuyết Cầm cũng là lời xã giao đúng không?”  

Long Thiên Tiếu không còn gì để nói.  

“Những gì con nói với chị Tuyết Cầm đều là xuất phát từ đáy lòng, là lời thật lòng bố có hiểu không?”  

Long Thiên Tiếu cứng họng, cái miệng nịnh nọt hoạt ngôn này rốt cuộc là thừa kế từ gen của ai vậy.  

“Được rồi, miệng nhỏ ngọt xớt!”  

Cố Tuyết Cầm xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Tiểu Tịch, không vui nói.  

Nhìn cảnh ấm áp hòa thuận này, Vương Mỹ cảm thấy khó chịu, đồ ăn rất ngon, nhưng bà ta không cảm nhận được chút mùi vị nào.  

“Tôi ăn no rồi”.  

Vương Mỹ đặt bát đũa xuống sau đó đi về phòng.  

“Bố, bố thử cái này xem”.  

Lúc này, Cố Tuyết Cầm gắp thức ăn cho Cố Vân Sơn, sau đó nói.  

“Ừm, không tệ, mấy ngày nay nhiều món, hương vị cũng rất ngon”.  

Cố Vân Sơn lại ăn nhiều hơn, ông ta không phải là chủ của cái nhà này, Vương Mỹ nói gì, làm gì, ông ta bắt buộc phải nghe theo, cho nên ban nãy, ông ta chỉ có thể im lặng ăn cơm.  

“Còn phải nói, tài nấu nướng của anh ấy vốn dĩ rất tốt”.  

Cố Tuyết Cầm nghe vậy, cô chỉ cười rồi nói.  

“Đúng vậy, tay nghề nấu ăn rất tốt. Cậu làm việc ở tập đoàn Long Đằng, một tháng được 100 ngàn tệ thật sao?”  

Cố Vân Sơn nhìn về phía Long Thiên Tiếu, hỏi.  

“Đúng thế, 100 ngàn tệ”.  

Long Thiên Tiếu chỉ nhàn nhạt nói. Cố Vân Sơn nghe vậy, không khẳng định cũng không phủ định.  

“Bố, lần này con có thể hợp tác với nhà họ Tần, anh ấy có công rất lớn, nếu không có anh ấy, chúng ta không hợp tác được với nhà họ Tần đâu”.  

Lúc này, Cố Tuyết Cầm từ trong bếp lấy ra một chai rượu trắng, rót một ly nhỏ cho Cố Vân Sơn, sở thích của bố cô rất đơn giản, thích đánh cờ, uống rượu.  

Sau khi rót một ly nhỏ cho Cố Vân Sơn, cô lại rót một ly khác cho Long Thiên Tiếu.  

Hai người nâng ly, cùng nhấp một ngụm.  

“Kiếm được việc là tốt, bao nhiêu tiền không quan trọng, đàn ông phải tự lực cánh sinh, cả ngày trốn ở nhà cũng không phải là cách. Tôi nghe Tuyết Cầm nói, hoàn cảnh nhà cậu cũng không tốt lắm, cậu là đàn ông con trai, cũng nên gánh vác”.  

Cố Vân Sơn uống một hớp rượu, nói một cách nghiêm túc.  

“Cái này con hiểu, bố yên tâm, con nhất định sẽ làm tốt công việc của mình”.  

Nghe vậy, Long Thiên Tiếu chỉ nhàn nhạt nói. Đối với Cố Vân Sơn, anh cũng không có thành kiến gì, ngoài tính cách nhát gan, thực ra Cố Vân Sơn cũng rất tốt.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.