Ông Bố Chiến Thần

Chương 139



“Nếu cháu đã nói như vậy thì cứ quyết định như vậy đi, sau này viện sẽ lo tiền cơm của em bé này, làm theo cách cháu nói, tính vào tiền của cháu”.  

Lúc này, Lục Tiểu Diễm cũng bất lực, chỉ đành đồng ý. Cái này cũng không phải là chuyện gì to tát, nói cho cùng thì cũng chỉ là vấn đề tiền bạc.  

“Cảm ơn cô ạ”, Lục Thanh Dao nghe thấy vậy liền vội vàng nói cảm ơn.  

“Nghe thấy không, không sao rồi, sau này buổi trưa cô bé mập không cần phải ăn cơm trắng với dưa muối nữa rồi”.  

Lục Thanh Dao ngồi xổm xuống nói với Long Tiểu Tịch.  

“Thế thì tốt quá, cảm ơn chị Thanh Dao”, Long Tiểu Tịch nghe thấy vậy liền vội vàng nói cảm ơn, cũng cảm thấy gần gũi hơn với Lục Thanh Dao.  

“Cứ như vậy đã, chị đi làm việc đây, ngày mai lại tới thăm em có được không?”, Lục Thanh Dao lại nói.  

“Vâng, cảm ơn chị”, Long Tiểu Tịch lại nói cảm ơn. Lục Thanh Dao mỉm cười, sau đó mới rời đi.  

“Cô bé mập, sau này buổi trưa bạn không cần phải ăn cơm trắng với dưa muối nữa rồi, có thể ăn thịt rồi”.  

Long Tiểu Tịch nói với cô bé mập, cô bé mập nghe thấy vậy liền lau nước mắt nơi khóe mắt, đứng dậy, sau đó lại quỳ xuống, khấu đầu với Long Tiểu Tịch.  

“Ấy, cậu làm cái gì vậy? Cậu là người bạn duy nhất của tớ, tớ cũng là người bạn duy nhất của cậu. Dì Trương nói rồi, bạn bè với nhau phải đối xử chân thành, cậu có hiểu đối xử chân thành là thế nào không?”  

Long Tiểu Tịch hơi sững sờ, mau chóng kéo cô bé mập đứng dậy, miệng thì nói không ngừng. Cô bé mập nghe thấy thế chỉ lắc đầu. Long Tiểu Tịch nhìn cô bé mập rồi khoa tay mua chân giải thích cho cô bé nghe.  

Long Thiên Tiếu lái chiếc Audi A6 mới mua, đi vào một khu ổ chuột ở phía tây thành phố.  

Khu ổ chuột ở phía tây thành phố là nơi tập trung của những người nghèo, đường hẹp, toàn ổ gà, ổ voi, nơi như này thường ít xe hơi ra vào, người có xe xịn cũng không muốn lái xe tới những chỗ này.  

Long Thiến Tiếu lái chiếc Audi A6 mới mua tới đây, tất nhiên là thu hút rất nhiều sự chú ý.  

“Trước đây đã nhìn thấy một con Lamborghini, nay lại là một con Audi A6, chỗ của chúng là có sao thế nhỉ, sao lại có nhiều xe xịn đến thế nhỉ?”  

“Ai mà biết được, chiếc xe này tuy không bằng Lamborghini nhưng cũng không rẻ, ít nhất cũng phải sáu, bảy trăm ngàn tệ”.  

“Chậc, chậc, chậc, như thế cũng được xem là người có tiền rồi, chỗ của chúng ta cũng có người lắm tiền như thế sao?”  

Mọi người đang bàn tán xôn xao. Long Tiểu Thiên nghe thấy những lời này nhưng không hề quan tâm. Quả thực, chỉ có những người có thu nhập thấp mới chịu ở nơi này. Những người có chút tiền căn bản không muốn đến nơi này.  

Anh điều khiển xe theo phương hướng trong trí nhớ, cuối cùng dừng lại trước một sân nhỏ đổ nát rồi xuống xe.  

Long Vận Nhi nghe thấy bên ngoài có tiếng xe hơi liền bước ra.  

“Anh, anh đến rồi!”, Long Vận Nhi có chút bất ngờ, nhìn Long Thiên Tiếu. Nhưng cô ấy lại bị hấp dẫn bởi chiếc xe đằng sau Long Thiên Tiếu.  

“Ừ, anh đến rồi, bố mẹ có ở nhà không?”, Long Thiên Tiếu hỏi.  

“Bố mẹ đều ở nhà cả, vừa nhắc đến anh thì anh đến. Anh đến mà không dẫn Tiểu Tịch và chị dâu đến, bố mẹ đều rất nhớ họ”, Long Vận Nhi cười nói.  

“Sao em không đi học?”, Long Thiên Tiếu nhìn Long Vận Nhi và hỏi.  

“Buổi tối hôm nay em mới có tiết học nên em không đi học, buổi sáng em phụ mẹ bán đồ ăn sáng”.  

Long Vận Nhi lại vừa cười vừa nói. Bởi vì Long Thiên Tiếu nên cô mới có thể quay trở lại trường học. Điều này đã làm cô vô cùng ngạc nhiên rồi, nhưng điều làm cô ngạc nhiên hơn là khi quay trở lại trường học thì thái độ của các thầy cô giáo đối với mình hoàn toàn thay đổi so với trước đây.  

Một số giáo sư có uy tín và một số giáo viên có năng lực rất nhiệt tình với cô, họ đã giúp đỡ cô rất nhiều trong quá trình học tập, có thể nói là họ đã quan tâm rất nhiều đến cô.  

Long Vận Nhi cho rằng những điều này có liên quan đến Long Thiên Tiếu.  

“Đi thôi, vào nhà đi, đứng ngây ra đó làm gì?”, Long Thiên Tiếu nói.  

“Anh, xe này là anh đi mượn à?”, Long Vận Nhi hỏi.  

“Không phải”, Long Thiên Tiếu đáp.  

“Thế thì là trộm à?”, trong đầu Long Vận Nhi nảy ra một ý nghĩ, bỗng nhiên nói, sau đó lại vội vàng nói: “Anh à, em nói anh nghe, anh tuyệt đối không được làm những chuyện phạm pháp đâu đấy”.  

“Em nghĩ cái gì vậy, anh vừa mua đó, sao lại có thể là ăn trộm được?”, Long Thiên Tiếu nghe vậy, có chút cạn lời, bàn tay to đặt trên đầu Long Vận Nhi, vò vò.  

“Trời ơi, đáng ghét, anh từ nhỏ đến lớn cứ thích vò đầu người khác, thật là đáng ghét, bao nhiêu năm rồi mà không thay đổi. Có phải anh cũng vò đầu chị dâu thế này không, anh không sợ chị ấy đánh anh à?”, Long Vận Nhi vội vàng tránh ra, không vui nói.  

“Anh còn lâu mới đối xử với chị dâu em thế này”, Long Thiên Tiếu cười nói.  

“Anh, xe này thật sự là anh mua à? Anh lấy đâu ra nhiều tiền thế?”, Long Vận Nhi tò mò hỏi.  

“Thật sự là anh mua đó, còn là trả một lần, vừa mới mua. Còn về việc vì sao anh có nhiều tiền như vậy thì em đừng có hỏi nữa, chút tiền như này có là gì. Bởi vậy đừng lo cho chân của bố nữa, anh có thể lo được tiền thuốc men, viện phí”, Long Thiên Tiếu nói như đinh đóng cột.  

“Vậy được, vậy em sẽ không hỏi nữa, dù sao thì em cũng cảm thấy anh rất giỏi. Hiệu trưởng còn phải nể mặt anh, em nói anh nghe, ngày hôm đó, hiệu trưởng đến mời em đi học, vô cùng khách khí, dọa em một trận. Hiệu trưởng là ai mà lại đích thân đến mời em, việc này mà nói ra thì không ai tin”, Long Vận Nhi vui vẻ nói. Từ ngày hôm đó trở đi, cô ý thức được rằng anh trai mình còn lợi hại hơn so với bản thân tưởng tượng.  

“Được rồi, đừng có nịnh nọt nữa, vào đi”, Long Thiên Tiếu không vui nói.  

“Vận Nhi, con đang nói chuyện với ai đấy? Có phải là Tiểu Tiếu không?”, lúc này, trong nhà truyền đến tiếng nói của Lý Bình.  

“Bố mẹ ơi, anh con đến”.  

Long Vận Nhi vừa nói vừa kéo Long Thiên Tiếu vào nhà.  

“Bố, mẹ!”, Long Thiên Tiếu lớn tiếng gọi.  

“Sao lại không dẫn Tiểu Tịch với vợ con đến?”  

Lý Bình vừa nhìn thấy Long Thiên Tiếu liền nói, lúc này bà ấy đang cán bột.  

“Tiểu Tịch đi học, Tuyết Cầm phải đi làm, lần sau có thời gian con sẽ đưa bọn họ tới”.  

Long Thiên Tiếu tìm một cái ghế, ngồi xuống và nói.  

“Bố ơi, bây giờ chân bố thế nào rồi?”  

Long Thiên Tiếu ngồi trước mặt Long Đức Phúc và hỏi.  

“Vẫn thế, nhiều năm nay vẫn vậy, cũng quen rồi”.  

Long Đức Phúc lắc lắc đầu, nói với vẻ mặt lãnh đạm. Bác sĩ cũng nói rồi, cơ hội để chân của ông ấy khỏi hẳn là không cao nên cũng không nuôi hy vọng gì nữa.  

“Chỉ cần không chuyển biến xấu là tốt, con đã liên hệ với bác sĩ giỏi đó, ông ta sẽ đến thành phố Lâm Giang vào ngày mai”, Lâm Thiên Tiếu nghe xong thì nở nụ cười tươi và nói.  

“Con nói cái gì? Vị bác sĩ kia thật sự sẽ đến thành phố Lâm Giang để chữa bệnh cho bố con?”  

Lý Bình nghe xong, nói một cách không tin được. Ngày hôm đó bà ấy cũng có mặt, cũng biết tính tình của vị bác sĩ đó rất khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.