Ông Bố Chiến Thần

Chương 141



"Bố, bố muốn uống thì có, còn viện cớ có anh trai, con không mua cho bố đâu. Khi nào chân bố lành thì mới được uống rượu!"  

Long Vận Nhi cũng tức giận nói.  

"Được được được, vậy không uống nữa, lát nữa phải đến bệnh viện, con trai còn muốn lái xe, uống gì mà uống, tôi thấy tôi mê man quá rồi”.  

Nghe vậy, Long Đức Phúc có chút xấu hổ nói.  

"Ông biết vậy là được, cả ngày chỉ biết có uống rượu".  

Lý Bình trừng mắt nhìn Long Đức Phúc, tức giận nói.  

"Vận Nhi, em mua thêm mấy món như cá, gà, ngan, hải sản nhé, mỗi thứ mua ít. Đúng rồi, lát nữa còn có người đến ăn cơm, nấu thêm cho một người ăn nhé".  

Long Thiên Tiếu nói với Long Vận Nhi.  

"Ok, em biết rồi!"  

Long Vận Nhi đáp lại rồi đi ra ngoài.  

"Bố, bố giơ chân ra con xem nào".  

Long Thiên Tiếu quay sang nói với Long Đức Phúc. Anh ngồi xuống mép giường của ông ấy.  

"Sao? Lẽ nào con còn biết y thuật hả?"  

Nghe vậy, Long Đức Phúc chế nhạo nói.  

"Con biết một chút y thuật, chỉ có điều không thành thạo cho lắm mà thôi, nhưng con có thể xoa bóp cho bố".  

Long Thiên Tiếu cười nói.  

"Vậy được, cái chân này của bố không còn cảm giác nữa, tùy con xử lý".  

Long Đức Phúc nói, phần bắp chân của ông không còn cảm giác gì nữa, trước đây còn biết đau, nhưng hiện tại đau cũng không đau được nữa.  

Nói xong, ông có chút khó khăn duỗi chân ra, bởi vì đã nằm liệt trên giường một thời gian dài nên chân ông ấy gầy giơ xương. Thấy bố mình gầy yếu như vậy, Long Thiên Tiếu có chút đau lòng, từ đau đớn đến mất đi cảm giác, quá trình này, đối với một người mà nói, thật là một cực hình.  

Long Thiên Tiếu dùng tay nặn bóp vào bắp chân của Long Đức Phúc, anh dùng một số thủ thuật đặc biệt ấn vào những vị trí chủ chốt.  

"Bố có cảm giác gì không?"  

Long Thiên Tiếu hỏi.  

"Không có".  

Long Đức Phúc đáp lại.  

"Như vậy thì sao?"  

"Vẫn không thấy gì".  

Long Đức Phúc lại trả lời.  

"2 năm trước, cái chân này của bố đã không còn cảm giác nữa rồi, cho dù là trực tiếp cắt bỏ cũng chẳng có cảm giác gì, nếu con có thể khiến cho nó có cảm giác, vậy con thành thần tiên rồi".  

Long Đức Phúc thấy Long Thiên Tiếu không ngừng cố gắng, ông có chút bất đắc dĩ nói, đã nhiều năm trôi qua, ông cũng biết chuyện gì đang xảy ra với mình.  

"Á... Đau!"  

Đúng lúc này, Long Đức Phúc đột nhiên thở nhẹ sau đó hô lên.  

"Có cảm giác rồi?"  

Long Thiên Tiếu hỏi.  

"Ừ, đúng vậy".  

Long Đức Phúc vô cùng chắc chắn nói, nhưng ông cảm thấy không thể tin được, làm sao có thể, đôi chân này đã bị phế nhiều năm như vậy, làm sao có thể có cảm giác sau khi được Long Thiên Tiếu xoa bóp?  

“Điều này sao có thể?”  

Long Đức Phúc khẽ hô lên, ông ấy thậm chí còn nghi ngờ bản thân bị ảo giác, nhưng ông nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ của mình, cảm giác vừa rồi rõ ràng đến mức không thể là ảo giác, tuyệt đối không thể là ảo giác.  

“Á… đau đau đau! Có cảm giác, có cảm giác rồi!”  

Long Đức Phúc lại kêu lên.  

“Có cảm giác là tốt”.  

Nghe vậy, Long Thiên Tiếu lại nói, anh đặt chân của Long Đức Phúc trở lại trong chăn rồi đắp lên.  

“Con có cách sao?”  

Long Đức Phúc hỏi.  

“Không có, đợi người bạn đó của con đến đi, dù sao đây cũng không phải là chuyên môn của con, con chỉ là nghiệp dư mà thôi”.  

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.  

“Vị bác sĩ thiên tài cổ quái kia là bạn của con?”  

Long Đức Phúc cảm thấy có chút kì quái, tại sao ông cảm thấy con trai của mình toàn kết giao, qua lại với những người không bình thường cho lắm nhỉ? Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng xe.  

“Con ra xem ai đến”.  

Long Thiên Tiếu nghe thấy âm thanh này bèn nói, trong lòng anh biết rõ, chắc là Tần Tiểu Manh đến rồi.  

“Ê, ông chú kỳ quái, chiếc xe thổ tả này của ai vậy, có thể đỗ xa chút được không, vướng quá cháu không không đỗ xe được”.  

Lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói của Tần Tiểu Manh, Long Thiên Tiếu nghe xong, cạn lời đi ra ngoài.  

“Xe của chú”.  

Long Thiên Tiếu đáp.  

“Hả? Xe của chú? Đây không phải là Audi a6 sao? Chú nghĩ gì mà mua xe kiểu vậy? Đến nhà cháu tùy ý lấy một chiếc còn tốt hơn chiếc này. Chỉ cần chú mở miệng, bố cháu nhất định sẽ cho chú”.  

Tần Tiểu Manh nhìn về phía xe của Long Thiên Tiếu, cô bé có chút bất ngờ nói, là con gái cả nhà họ Tần, cô bé chưa từng đi một chiếc xe nào dưới một triệu tệ.  

“Chỉ là xe để đi lại mà thôi, loại nào mà chẳng được”.  

Long Thiên Tiếu có chút cạn lời, có lúc anh không hiểu được mạch suy nghĩ của cô bé tiểu thư này.  

“Vậy được rồi! Nấu cơm xong chưa? Cháu đến ăn trực cơm nhà chú, nếu như nhà chú nấu không ngon, cháu nhất định sẽ không ngại chê bai đâu. Chú cũng đã biết, con người cháu hay nói thẳng”.  

Tần Tiểu Manh hùng hổ nói, nói xong, cô bé liền vào trước một bước. Chỉ là vừa vào nhà, Tần Tiểu Manh liền thay đổi dáng vẻ.  

“Cháu chào bác trai, bác gái”.  

Tần Tiểu Manh tươi cười nói.  

“Ô, đây không phải là…”  

Lý Bình từ trong bếp đi ra, trên người vẫn đeo tạp dề, vui vẻ nói.  

“Tần Tiểu Manh, bác trai, bác gái cứ gọi Tiểu Manh là được rồi”.  

Tần Tiểu Manh nói.  

“Hóa ra là Tiểu Manh, cháu đến đúng lúc nhà bác chuẩn bị nấu cơm, ở lại cùng ăn nhé”  

Lý Bình khách sáo nói.  

“Hy vọng Tiểu Manh không chê cười chỗ bác”.   

Long Đức Phúc ngượng ngùng nói, tuy rằng nhà của ông tương đối sạch sẽ, nhưng nhìn qua lại có vẻ thô sơ, dù sao nơi này cũng là một khu ổ chuột.  

Nhìn quần áo và xe của Tần Tiểu Manh liền biết cô gái này có lai lịch không đơn giản, cũng không biết tại sao đứa con trai này của ông luôn có thể kết giao với những người bạn có lai lịch không tầm thường như vậy.  

“Bác trai nói đi đâu vậy, sao cháu có thể chê cười chứ?”  

Tần Tiểu Manh nở nụ cười rực rỡ nói.  

“Anh, em về rồi đây”.  

Đúng lúc này, Long Vận Nhi từ bên ngoài trở về, trong tay còn xách theo rất nhiều đồ ăn.  

“Ừm, mẹ, hôm nay để con nấu cho, mẹ nghỉ ngơi đi”.  

Long Thiên Tiếu lấy thức ăn từ trong tay Long Vận Nhi, nói với Lý Bình.  

“Con ngồi xuống cho mẹ, đàn ông đàn ang, không nên làm mấy chuyện này”.  

Lý Bình khuyên nhủ.  

“Mẹ, không sao, con nấu được mà, để cho mọi người nếm thử tài nghệ nấu ăn của con”.  

Long Thiên Tiếu đề nghị một lần nữa.  

“Chậc chậc chậc, ông chú, chú còn biết nấu ăn sao?”  

Nghe thấy vậy, Tần Tiểu Manh có chút bất ngờ nói.  

“Biết chứ”.  

Long Thiên Tiếu nói một cách vắn tắt, đơn giản.  

“Vậy cháu muốn thử, bác gái, bác đừng ngăn chú ấy nữa, nếu chú ấy nấu không ngon, cháu sẽ không ngại chê bai đâu”.  

Tần Tiểu Manh lại nói.  

“Vậy... vậy cũng được, thế này đi, mẹ giúp con một tay, sao?”  

Lý Bình nói, bà vẫn có chút lo lắng, một người đàn ông, có thể làm tốt các công việc trong bếp sao?  

“Hì hì… vậy cháu đợi ở đây nhé”.  

Nghe vậy, Tần Tiểu Manh mỉm cười nói.  

“Tiểu Manh ngồi ở đây đợi nhé, cháu chạc tuổi với Vận Nhi nhà bác, hẳn là có nhiều chuyện để nói”.  

Lý Bình nói với Tần Tiểu Manh.  

“Cháu biết rồi ạ, bác yên tâm, cháu sẽ coi đây như là nhà của mình”.  

Tần Tiểu Manh hùng hồn nói.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.