Ông Bố Chiến Thần

Chương 152



Người nói chuyện là một người phụ nữ trang điểm đậm ở bàn bên cạnh, Long Vận Nhi vừa thấy liền cảm thấy sửng sốt, người này không phải mụ đàn bà chanh chua vừa nãy hay sao, trong lòng cô có chút khó chịu.  

"Bà…”  

Long Vận Nhi muốn nói chuyện, nhưng Lý Bình đã kéo tay cô ấy và ngăn lại.   

"Mẹ…”  

Long Vận Nhi có chút ấm ức nói.  

"Bỏ đi, không có gì to tát!"  

Lý Bình lắc đầu, miễn cưỡng cười nói.  

"Vận Nhi, làm sao vậy?"  

Long Thiên Tiếu nghe vậy, cũng hỏi Long Vận Nhi.  

"Bỏ đi Vận Nhi, đừng nói nữa, đều đã qua rồi”.  

Lý Bình lại nói. Long Vận Nhi nghe vậy, có chút khó xử, nhưng vẫn nhỏ giọng nói với Long Thiên Tiếu.  

"Anh, chính là mụ đàn bà chanh chua kia, xém chút nữa đụng ngã mẹ, còn nói mẹ là quỷ nghèo nàn, nói chuyện vô cùng khó nghe”.  

Long Vận Nhi có chút tức giận, nhưng vẫn nhỏ giọng nói. Long Thiên Tiếu nghe vậy, khẽ cau mày.  

"Bỏ qua đi Thiên Tiếu, đừng gây chuyện, khó khăn lắm cả nhà mới ra ngoài ăn cơm, đừng làm mọi người mất hứng”.  

Lý Bình lại khuyên nhủ anh, Long Thiên Tiếu nghe vậy, cũng chỉ gật đầu. Đó là bởi vì mẹ anh không xảy ra chuyện gì, còn nếu bà ta đụng chạm làm mẹ anh bị thương, còn bày ra thái độ ác liệt như vậy, dù cho bà ta là ai thì cũng chỉ có thể chết mà thôi.   

"Con hiểu rồi mẹ!"  

Long Thiên Tiếu đáp.  

"Bác gái, bác không sao chứ, có bị thương gì không ạ?"  

Lúc này, Cố Tuyết Cầm cũng hỏi bà ấy.  

"Không sao không sao, không có gì đáng ngại, thân thể xương cốt bác khỏe mạnh lắm!"  

Lý Bình cười nói, lúc này, Long Tiểu Tịch cũng bước tới bên cạnh Lý Bình, chen giữa Long Thiên Tiếu và Lý Bình.  

"Con lại đi qua đi lại cái gì vậy?"  

Long Thiên Tiếu có chút ghét bỏ nói.  

"Ai cần bố lo chứ, con muốn ở cùng với bà nội, bố tránh ra đi”.  

Long Tiểu Tịch có chút ghét bỏ nói với Long Thiên Tiếu, Long Thiên Tiếu không nói gì, chỉ có thể xê dịch cơ thể qua một bên.  

"Tiểu Tịch đến đây nào, bà nội ôm con”.  

Long Tiểu Tịch nói vậy lại khiến Lý Bình vui mừng muốn chết. Tuy bà ấy không chứng kiến Long Tiểu Tịch lớn lên, nhưng loại tình cảm gia đình và cảm giác thân thiết này vẫn không hề giảm đi chút nào.   

"Dạ”.  

Long Tiểu Tịch vô cùng nhu thuận nói.  

"Con nặng như vậy, bà nội ôm không được đâu, con vừa vừa thôi”.  

Long Thiên Tiếu có chút không biết nên nói gì.  

"Long Thiên Tiếu, bố lại nói con béo rồi!"  

Long Tiểu Tịch nói với vẻ mặt u oán. Cô bé có chút tức giận, người bố này của cô bé đúng là càng lúc càng không đứng đắn, đã lớn tuổi như vậy rồi sao còn không biết ăn nói gì hết.   

"Chẳng lẽ không phải như vậy sao? Mỗi ngày chỉ biết ăn thôi, béo lên chỉ là vấn đề thời gian!"  

Long Thiên Tiếu giật giật khóe miệng, chế nhạo nói.  

"Không béo không béo, con đừng nghe lời bố con nói, thân hình của Tiểu Tịch vừa đẹp”.  

Lý Bình nghe vậy cười nói.  

"Đúng vậy, chỉ có bà nội tốt. Đàn ông không ai tốt cả”.  

Long Tiểu Tịch nói với vẻ mặt đồng ý. Lúc nghe được lời này, tất cả mọi người xém chút phun ra.  

"TiểuTịch, sao con biết đàn ông không ai tốt vậy?"  

Long Vận Nhi có chút buồn cười hỏi han, lời này cũng không giống với lời của một đứa trẻ 5 6 tuổi có thể nói.  

"Chắc là dì Trương hàng xóm dạy con bé đó, cái tốt thì không học, cái xấu thì học nhanh lắm”.  

Long Thiên Tiếu có chút bất đắc dĩ nói.  

"Long Thiên Tiếu, bố càng ngày càng không biết ăn nói gì cả, đáng đời chị Tuyết Cầm không ngủ với bố”.  

Long Tiểu Tịch mím môi, hừ một tiếng, vô cùng bất mãn nói.  

Lúc này, Cố Tuyết Cầm đang ở uống nước, nghe được lời này, xém chút nữa bị nghẹn chết. Ho một hồi cô mới bình tĩnh lại.   

"Nói hươu nói vượn cái gì đấy?"  

Liếc mắt nhìn Cố Tuyết Cầm, Long Thiên Tiếu nói với giọng có phần bất đắc dĩ.  

"Vốn dĩ là như vậy”.  

Long Tiểu Tịch nhỏ giọng nói thầm. Lúc này, mặt của Cố Tuyết Cầm đã đỏ bừng bừng, kết hôn năm năm mà lại chưa từng động phòng. Chuyện như vậy nếu như bị nói ra thì cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.   

May mắn vào đúng lúc này, nhân viên phục vụ đã đưa nồi tới, cắt ngang tất cả mọi thứ.   

Đồ ăn cũng được dọn lên tương đối rồi, Long Vận Nhi và Cố Tuyết Cầm bắt đầu thêm đồ ăn vào trong nồi.  

"Phục vụ, phục vụ!"  

Đúng lúc này, người phụ nữ trung niên trang điểm đậm ở bên cạnh lại hét lên, nhân viên phục vụ chỉ có thể bước qua.   

"Thưa bà, xin hỏi bà còn có chuyện gì ạ?"  

Nhân viên phục vụ vô cùng cung kính hỏi han bà ta.  

"Bà cái gì mà bà, nhân viên phục vụ trong cửa hàng của cô có tố chất gì vậy. Dọa trợn mắt chó của cô rồi sao, tôi già đến vậy hay sao?"  

Người phụ nữ trung niên nghe được câu này lập tức bùng nổ, lập tức kêu gào lớn tiếng. Nhân viên phục vụ nghe được, ngay lập tức xin lỗi bà ta.  

"Thực xin lỗi, là tôi nói sai”.  

Nhân viên phục vụ vội vàng sửa lời.  

"Chỉ riêng con mắt này của cô thôi, còn ra ngoài làm nhân viên phục vụ, cô xứng đáng làm công cả đời mà thôi”.  

Người phụ nữ trung niên liếc nhìn nhân viên phục vụ với vẻ mặt giễu cợt.  

"Vâng".  

Nhân viên phục vụ nghe vậy, cắn chặt răng rồi tiếp tục nói.  

"Thưa cô, xin hỏi cô có chuyện gì không ạ?"  

Trong lòng nhân viên phục vụ vô cùng tủi thân, trong mắt thậm chí đã hơi rưng rưng nước mắt, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, thế giới này chính là như vậy, nhìn người phụ nữ trang điểm đậm này liền biết bà ta có xuất thân đặc biệt rồi.   

Người như vậy, không phải là người mà một nhân viên phục vụ nho nhỏ có thể chọc vào.   

"Tôi trả giá gấp năm lần, các cô đuổi bàn bên cạnh đi cho tôi. Cửa hàng của các cô bị sao vậy, người như thế nào cũng có thể vào đây. Các cô không thấy bọn họ ăn mặc nghèo nàn thế nào sao? Bọn họ ăn mặc cái gì vậy, điều đó ảnh hưởng đến khẩu vị của tôi”.  

Người phụ nữ trung nhiên chỉ về phía bàn của Long Thiên Tiếu rồi hét lên.  

Long Vận Nhi nghe vậy thì khẽ nhíu mày, trong lòng cũng bốc lửa. Nhưng lại bị Long Thiên Tiếu đè tay xuống, Long Thiên Tiếu nhìn Long Vận Nhi ý bảo cô không cần xúc động. Long Vận Nhi trong lòng cực kỳ tức giận, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống.  

"Thưa cô, như vậy e rằng không hay, họ cũng tới đây ăn cơm, cô cũng tới đây ăn cơm. Cửa hàng chúng tôi không có quy định nghiêm ngặt về quần áo”.  

Nhân viên phục vụ nghe vậy, vô cùng khó xử nói. Bà ta như vậy đúng là độc đoán mà, chẳng lẽ có tiền thật sự có thể muốn làm gì thì làm sao? Có tiền thì rất giỏi sao?  

"Có gì không tốt chứ, cô cho rằng tôi không trả nổi hay sao? Các cô muốn bao nhiêu tiền, cứ nói đi!"  

Người phụ nữ trung niên hét lên.  

"Đây không phải vấn đề tiền bạc, cửa hàng chúng tôi chưa từng làm việc nào như vậy. Hơn nữa, chuyện này tôi cũng không dám tự ý quyết định”.  

Nhân viên phục vụ vô cùng khó xử nói.  

"Vậy cô gọi quản lý của các cô đến đây, nhanh lên, chạy nhanh lên”.  

Người phụ nữ trung niên lại nói, bà ta liếc mắt nhìn bàn của Long Thiên Tiếu một cái với vẻ mặt khinh thường.   

"Bà nội, bà nếm thử miếng thịt bò này nhé, con nhúng cho bà ăn nha!"  

Long Tiểu Tịch đứng lên, gắp một miếng thịt bò bỏ vào trong nồi lẩu, sau khi nhúng xong liền gắp cho Lý Bình.  

"À, được được, cám ơn Tiểu Tịch nhé!"  

Lý Bình nghe xong trong lòng cảm thấy có chút cảm động, đứa nhỏ thật hiểu chuyện, như vậy thật tốt, hốc mắt bà có chút ươn ướt. Ngay cả một tháng trước, bà cũng chưa từng nghĩ rằng con trai mình sẽ trở lại, càng không thể ngờ rằng con trai còn mang về một đứa cháu gái nhỏ đáng yêu như vậy.  

"Chị Tuyết Cầm, miếng này cho chị nè”.  

Long Tiểu Tịch nhúng cho Cố Tuyết Cầm một miếng lá lách sau đó bỏ vào bát của Cố Tuyết Cầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.