Ông Bố Chiến Thần

Chương 156



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Bà ta nói muốn gọi người đến, tôi để cho bà ta gọi. Đây là chuyện giữa tôi và bà ta, ông có thể không quan tâm”.  

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.  

“Nếu đã như vậy, cũng được. Nhưng, bà ta đánh nhân viên của tôi, tôi nhất định phải nhận được một lời giải thích thỏa đáng”.  

Nghe vậy, sắc mặt chú Trương vô cùng lạnh lùng. Bởi vì người phụ nữ trung niên bị Long Thiên Tiếu đá bay, bây giờ chú Trương lại xuất hiện, hiện trường đã có không ít người đến vây xem, chuyện này đã phát triển đến mức này, sao có thể không làm người khác chú ý được.  

“Người anh em, xảy ra chuyện gì vậy?”  

Những người vừa đến vây xem có chút khó hiểu nói.  

“Người phụ nữ đó đánh nhân viên ở đây, bây giờ người phụ trách nhà họ Tần đến, yêu cầu một lời giải thích cho nhân viên của mình”.  

Có người biết rõ tình hình đáp lại.  

“Chậc chậc chậc, xứng đáng là nhà họ Tần giàu có lắm tiền, nhân viên làm thuê cỏn con bị đánh, vậy mà còn yêu cầu một lời giải thích”.  

Đám người nghe xong, đồng thanh tán thưởng, nghe thấy những lời này, trên mặt người phụ nữ trung niên hiển nhiên không nén được tức giận, bà ta cảm thấy mình như thế này dường như là đang khiến cho nhà họ Tần nổi tiếng hơn.  

“Trương Thúc Kỳ, ông cho rằng ông là cái thá gì, ông chẳng qua chỉ là một con chó của nhà họ Tần mà thôi, ông muốn như thế nào, tôi đánh nhân viên của ông, đánh lũ người nghèo hèn đó đấy, thì làm sao, còn muốn tôi giải thích, ai nuông chiều ông thành ra thế này?”  

Người phụ nữ trung niên hét lên.  

“Cái này tôi phải hỏi bà mới đúng, hung hăng ngang ngược như vậy, là ai nuông chiều bà ra nông nỗi này? Bà là người nhà họ Vương, nhưng tôi lại không biết bà, mà là bà biết tôi, từ đó có thể thấy được người nhà họ Vương bà cũng không có trọng lượng gì cả”.  

Sắc mặt Trương Thúc Kỳ lạnh như băng, nói.  

“Ông…”  

Thái Thắng Mai tức giận, chỉ vào Trương Thúc Kỳ, không nói nên lời.  

“Người đâu, lại đây khống chế bà ta cho tôi”.  

Chú Trương lạnh lùng nói. Ông ta vừa nói xong, một vài nhân viên bảo vệ liền xông tới, trực tiếp bắt lấy Thái Thắng Mai.  

“Buông tôi ra, các người muốn làm gì, tôi là người nhà họ Vương đó, tôi mà xảy ra chuyện gì, các người cũng không được yên thân đâu”.  

Thái Thắng Mai điên cuồng vùng vẫy, nhưng không có tác dụng gì, bà ta không thể nhúc nhích được nữa.  

“Ban nãy bà ta đánh cô, tôi đã nhìn thấy hết ở trên màn hình giám sát. Cô là nhân viên của nhà họ Tần, chuyện ngày hôm nay, chú Trương làm chủ cho cô”.  

Chú Trương bước tới chỗ Tiểu Điền rồi đỡ cô ấy lên. Tiểu Điền bị tát, giờ đây đã khóc sướt mướt, nước mắt nước mũi chảy như mưa.  

Thấy chú Trương đi tới, cô ấy vội vàng lau nước mắt, chú Trương là người phụ trách kinh doanh của trung tâm thương mại Tiềm Long, cũng là một người có ảnh hưởng lớn ở trong nhà họ Tần.  

“Cảm ơn chú Trương, cảm ơn chú Trương”.  

Tiểu Điền có chút cảm động nói.  

“Nhà họ Tần các người điên rồi, một kẻ nghèo hèn, đáng để các người coi trọng như vậy sao?”  

Thấy thế, khóe miệng Thái Thắng Mai co giật, bà ta nói với thái độ vô cùng khinh bỉ.  

“Bà ta tát cô một cái, bây giờ cô qua đó, tát lại 10 cái cho tôi!”  

Chú Trương chỉ vào Thái Thắng Mai rồi nói với Tiểu Điền. Tiểu Điền vừa nghe xong liền sửng sốt, nhìn khuôn mặt hung dữ của người phụ nữ trung niên, nhất thời có chút kinh hãi.  

“Kẻ nghèo hèn chết tiệt, cô dám? Cô dám không? Trừ khi cô đánh chết tôi, nếu không nhà họ Vương sẽ không để cho cô có chỗ dung thân ở thành phố Lâm Giang, cả nhà cô coi như xong đời rồi”.  

Người phụ nữ trung niên nghiến răng nghiến lợi nói, trên mặt lộ ra vẻ nham hiểm, quỷ quyệt.  

“Tiểu Điền, không cần phải sợ, nhà họ Tần sẽ bảo vệ cô, ở thành phố Lâm Giang, trước mặt nhà họ Tần, nhà họ Vương cỏn con là cái thá gì? Hơn nữa, bà ta chỉ là một con chó của nhà họ Vương mà thôi, nhân vật lớn trong nhà họ Vương, tôi điều biết, duy chỉ có bà ta là tôi chưa từng nghe qua”.  

Chú Trương đứng yên ở đó, bình tĩnh nói.  

Nghe thấy vậy, Tiểu Điền cảm thấy vô cùng rối rắm, đôi tay nhỏ bé nắm chặt vào nhau.  

“Tiểu Điền, chú Trương chống lưng cho cô, cô sợ cái gì. Cô là nhân viên của doanh nghiệp nhà họ Tần chúng tôi, làm sao mà phải sợ bọn họ?”  

Lúc này, chị Tiểu Hồng cũng nói.  

“Ha ha ha… Nghèo vẫn hoàn nghèo mà thôi, chẳng có chút chí khí nào cả”.  

Thấy bộ dạng của Tiểu Điền, người phụ nữ trung niên càng thêm kiêu ngạo.  

“Tiểu Điền, cô làm việc siêng năng chăm chỉ như vậy, không phải là muốn nhận được sự khen ngợi tán thưởng của các lãnh đạo sao, bây giờ chú Trương ở đây, cơ hội thể hiện của cô đến rồi, cơ hội tốt như vậy, sao có thể bỏ qua?”  

Quản lý Tiểu Hồng nói.  

“Tiểu Điền, như vậy đi, cô tát bà ta một cái, tôi thưởng cho cô 10 ngàn tệ”.  

Trương Thúc Kỳ không còn cách nào khác, lấy lại bình tĩnh, sau đó nói.  

“Woa, một cái tát được 10 ngàn tệ tiền thưởng. Buông người phụ nữ chanh chua đó ra, để tôi!”  

“Có thể làm thay không? Đừng nói tát 10 cái, 100 cái tôi cũng tát được! Một cái được 10 ngàn tệ, 10 cái được 100 ngàn tệ, 1000 cái được 1 triệu tệ, qua một đêm tôi thành đại gia rồi”.  

“666, xuất xắc quá, cô gái đánh người đàn bà chanh chua, phất lên sau một đêm sao?”  

Đám người nghe xong lập tức bùng nổ, lần đầu tiên bọn họ nghe nói có cách chơi như vậy, để trút giận, chống lưng cho nhân viên, vậy mà dám dùng phương thức điên cuồng này! Quả thực là có tiền nên phóng khoáng, nhà họ Tần đúng là nhà họ Tần, giàu có không thiếu tiền.  

Tiểu Điền nghe thấy lời nói của Trương Thúc Kỳ, trong mắt lóe lên một tia sáng, một cái tát được 10 ngàn tệ, tát 10 cái, vậy thì sẽ được 100 ngàn tệ, 100 ngàn tệ, tương đương với số tiền lương 2 năm của cô, không chỉ có thể xả giận mà còn kiếm được 100 ngàn tệ.  

Cơ hội tốt như vậy bày sẵn ở trước mặt cô và sự cám dỗ của nó quá lớn.  

“Chú Trương, chú… chú nói nghiêm túc chứ?”  

Tiểu Điền rụt rè nói, cô ấy cảm thấy có chút không chân thực.  

“Trương Thúc Kỳ tôi đã nói là làm, ở nhà họ Tần, tuy tôi không phải là người quan trọng gì, nhưng khi làm việc thì nói sao làm vậy, hơn nữa, cô yên tâm, có tôi thay mặt cho nhà họ Tần ở đây, ở thành phố Lâm Giang không có ai dám động vào cô”.  

Vẻ mặt Trương Thúc Kỳ vô cùng lãnh đạm, chắc chắn nói.  

“Được”.  

Tiểu Điền lấy hết can đảm bước tới.  

“Kẻ nghèo hèn chết tiệt, cô dám? Hôm nay cô dám động đến tôi, tôi sẽ khiến cô chết không có chỗ chôn thây”.  

Thái Thắng Mai nghiến răng, thù hằn nói.  

“Bốp!”  

Ngay sau đó là một cái tát, có năm dấu vân tay in rõ trên mặt Thái Thắng Mai.  

“Đánh hay lắm, đánh chết con mụ chanh chua đó đi”.  

Khi Long Vận Nhi thấy cảnh này, trong lòng cô ấy cảm thấy rất hả hê.  

“Chậc chậc chậc, xinh đẹp. đánh hay, một cái tát 10 ngàn tệ! Cô gái đánh người đàn bà chanh chua, chỉ sau một đêm trở thành đại gia”.  

“Nhà họ Tần chính là nhà họ Tần, đúng là chỉ có nhà họ Tần mới quyết đoán như vậy”.  

“Xin hỏi doanh nghiệp nhà họ Tần có còn tuyển người không? Rửa bát quét dọn gì gì đó đều được”.  

Đám đông thấy vậy liền rì rào bàn tán.  

“Cô…”  

Một cái tát rơi xuống, Thái Thắng mai nghiến rang nghiến lợi, con quỷ nghèo hèn vậy mà thật sự dám đánh bà ta.  

“Bốp


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.