Ông Bố Chiến Thần

Chương 164



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Vậy phải làm sao bây giờ?”  

Lý Bình vô cùng lo lắng, bà ấy cũng không ngờ sự tình sẽ nhốn nháo lớn đến vậy. Nếu bởi vì chuyện này mà gây ra tổn hại lớn không thể cứu chữa thì cả đời này bà ấy cũng không thể an lòng được.  

“Có thể, nhưng không có tác dụng ý con là dù chúng có tìm đến gây phiền toái con cũng có thể ứng phó được. Mẹ không cần lo lắng đâu. Con của mẹ chẳng lẽ đến nỗi phải sợ một nhà họ Vương nhỏ bé sao”.   

Long Thiên Tiếu vừa lái xe vừa nói. So với vẻ căng thẳng của Lý Bình thì vẻ mặt Long Thiên Tiếu lại tươi cười, một mặt lạnh nhạt, giống như anh xem hết thảy những chuyện này đều bình thường không là gì cả.  

Nghe được lời Long Thiên Tiếu nói, Cố Tuyết Cầm không nhịn được liếc mắt nhìn anh một cái, nhà họ Vương cũng không hề đơn giản, nhà họ Vương chính là một trong ba đại gia tộc ở thành phố Lâm Giang, mặt ngoài là gia tộc buôn bán nhưng sao có thể đơn giản như bên ngoài thể hiện được.  

Ba đại gia độc ở Lâm Giang ngoại trừ nhà họ Tần là gia tộc giàu có nhất. Ngoài việc giàu có ra thì sức mạnh cũng không thể coi thường được.  

Phải biết rằng, một gia tộc thì cần rất nhiều gia đình giàu có hợp lại, nếu chỉ đơn giản là giàu có thôi mà không có sức mạnh bảo vệ thì hết thảy cũng đều vô nghĩa.  

“Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, anh không phải người lỗ m ãng. Bà già kia bà ta thực sự rất đáng giận, bà ta xứng đáng bị như vậy thôi”.  

Một bên Long Vận Nhi cũng oán hận nói, nhớ tới bộ dạng kiêu ngạo của Thái Thắng Mai, cơn giận trong lòng cô ấy lại bốc lên nhưng nghĩ đến kết cục Thái Thắng Mai phải chịu trong lòng cô lại càng thêm sảng khoái.  

Hôm nay nếu không phải có anh trai chế ngự, người chịu thiệt đương nhiên là bọn họ, nếu không phải có Long Thiên Tiếu ở đó bọn họ không biết đã phải chịu nhục đến mức nào rồi. Cho nên dù Thái Thắng Mai có chịu kết cục thê thảm nhưng cô ấy cũng không chút thương cảm cho bà ta.  

“Bác gái cứ yên tâm đi, anh ấy cũng không phải trẻ con nữa, sẽ xử lý tốt chuyện này thôi, bác yên tâm là được rồi”.  

Cố Tuyết Cầm cũng an ủi nói, con người Long Thiên Tiếu thế nào, cô ít nhiều cũng có chút hiểu biết, bất luận là nhà họ Tôn hay là diệt nhà họ Quách, tuy Long Thiên Tiếu không trực tiếp nhúng tay vào nhưng cô có thể cảm nhận được Long Thiên Tiếu vẫn đóng vai trò cực kì quan trọng trong đó.  

“Nói là như vậy nhưng tiểu Thiên này con vẫn phải cẩn thận đấy. Về sau làm việc gì cũng phải kiên nhẫn hơn, nhẫn nhịn có thể khiến sóng yên biển lặng, người không nên đắc tội thì đừng đắc tội”.  

Lý Bình vẫn không yên lòng nói, bà ấy chỉ biết Long Thiên Tiếu có thể đánh, còn là người có chút lợi hại, còn những điều khác đều không biết. Cho nên bà ấy thực sự vẫn rất lo lắng.  

“Mẹ yên tâm là được rồi, con sẽ có chừng mực. Con hiện giờ sẽ đưa mẹ đến bệnh viện, hai ngày này phiền mẹ chăm sóc bố. Tiệm hàng buổi sáng tạm thời không mở nữa, trong nhà hiện tại không thiếu tiền, nếu thiếu cứ nói với con một tiếng”.  

Long Thiên Tiếu lái xe lại nói.  

“Được rồi, con kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, cũng không thể cứ tiêu mãi tiền của con được, chờ chuyện của bố con xong rồi mẹ sẽ tiếp tục kinh doanh tiệm hàng ăn sáng”.  

Lý Bình một lời đồng ý. Rất nhanh chiếc xe của Long Thiên Tiếu đã đứng trước cửa bệnh viện.  

“Con còn phải đưa Vận Nhi đến trường, mẹ cứ xuống trước đi. Mẹ nói với bố một tiếng bảo con đưa Vận Nhi đến trường rồi”.  

Long Thiên Tiếu không xuống xe mà nói với Lý Bình.  

“Được rồi, không cần lên đâu, mẹ nói với ông ấy một tiếng là được”.  

Lý Bình cũng gật đầu nói.  

“Mẹ nếu gặp phải phiền toái gì mà không tự giải quyết được thì cứ gọi điện thoại cho con”.  

Long Thiên Tiếu lại nói, để mẹ mình ở lại chỗ này, anh cũng có chút lo lắng, dù sao cũng có tuổi cả rồi, hai người đều năm sáu mươi tuổi rồi, người già ở bên ngoài cũng có chút bất tiện.  

“Mẹ biết rồi, bệnh viện này tốt như vậy, mẹ có thể gặp phiền toái gì chứ, mẹ cũng không phải trẻ con nữa có thể tự chăm sóc cho mình, con đi đi đừng trì hoãn thời gian nữa”.  

Lý Bình nghe vậy cũng cười cười nói, trong lòng thấy rất ấm áp, sau đó đi về hướng bệnh viện. Long Thiên Tiếu cũng khởi động xe đưa Long Vận Nhi đến Đại học Lâm Giang, thời gian đi cũng gần nửa tiếng đồng hồ.  

Long Thiên Tiếu cố gắng lái xe nhanh một chút, vừa kịp giờ lên lớp của Long Vận Nhi. Sau khi đưa Long Vận Nhi đến lớp, ba người lại đi đến chợ mua một ít đồ ăn.  

Tuy rằng bọn họ ăn rồi nhưng Cố Vân Sơn và Vương Mỹ vẫn chưa ăn. Long Thiên Tiếu không quan tâm Vương Mỹ lắm nhưng anh không đến mức oán hận Cố Vân Sơn.  

“Nhà họ Vương là một trong ba đại gia tộc ở Lâm Giang, cũng giống nhà họ Quách, nhà họ Tôn. Ba đại gia tộc này có quan hệ với nhà họ Tần”.  

Khi trở lại trên xe, Cố Tuyết Cầm có chút cảm khái nói. Người bình thường căn bản không dám trêu chọc đến nhà họ Vương, hôm nay Long Thiên Tiếu lại xử hai vợ chồng nhà họ Vương thảm như vậy.  

Theo tính cách nhà họ Vương chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.  

“Vậy thì đã sao, nếu nhà họ Vương không biết điều thì sẽ là nhà họ Tôn hoặc nhà họ Quách thứ hai thôi”.  

Long Thiên Tiếu nghe vậy vẻ mặt lãnh đạm nói. Nghe xong lời này Cố Tuyết Cầm cũng không còn gì phản bác, nhà họ Tôn và nhà họ Quách trong một đêm đã bị diệt khiến cô cảm nhận được Long Thiên Tiếu này không hề tầm thường, cô thậm chí cho rằng nhà họ Quách và nhà họ Tôn bị diệt nhìn qua thì thấy là điều bình thường, nhưng nguyên nhân thực sự dẫn đến sự diệt vong chỉ do một mình Long Thiên Tiếu mà thôi.  

“Long Thiên Tiếu, anh rốt cuộc là ai?”  

Cố Tuyết Cầm thở nhẹ một hơi, rồi nhẹ giọng hỏi. Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng không nói gì cả, chỉ chuyên chú lái xe tựa hồ không có ý định trả lời câu hỏi của Cố Tuyết Cầm.  

“Em biết bố là ai!”  

Trong không gian im lặng đến đáng sợ này bỗng truyền đến giọng nói của Long Tiểu Tịch.  

Cố Tuyết Cầm nghe vậy tức giận liếc nhìn Long Tiểu Tịch một cái: “Vậy em nói xem anh ấy là ai?”  

“Bố em là người đàn ông của chị!”  

Long Tiểu Tịch chớp chớp mắt nghiêm túc nói. Lời này nói ra khiến cho Cố Tuyết Cầm không đỡ nổi, mặt cười cười lại hơi đỏ lên.  

“Em chỉ biết nói hươu nói vượn thôi”.  

Cố Tuyết Cầm không nói gì nữa.  

“Chú Trương là người đàn ông của dì Trương, bố em chính là người đàn ông của chị, đạo lý này giống nhau mà”.  

Long Tiểu Tịch ngốc nghếch đáp.  

“Được rồi được rồi, em nói đúng lắm!”  

Cố Tuyết Cầm không có cách nào khác chỉ có thể đáp lại như vậy, Long Tiểu Tịch nghe được lại ngây ngốc cười, giống như vừa thực hiện được gian kế gì đó.  

Khi xe của Long Thiên Tiếu quay trở về tiểu khu, nhìn thấy Long Thiên Tiếu ngồi ở vị trí lái xe, mặt của bác Lưu bảo vệ trông cửa lại ngỡ ngàng.  

“Chà, chuyện gì đây, lại mới đổi xe hả?”  

Bác Lưu thấy Long Thiên Tiếu lại lái một chiếc xe khác đến có chút tò mò hỏi lại.  

“Vâng mới đổi xe!”  

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói, anh biết bác Lưu chỉ hiếu kỳ nên nổi hứng hỏi thôi.  

“Có tiền thích thật, nói với bác Lưu xem phát tài từ khi nào vậy”.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.