Ông Bố Chiến Thần

Chương 173



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Để bọn họ tới, anh ngăn cản bọn họ làm cái gì, bệnh viện Long Hòa này cũng thật kỳ cục, tôi đến rồi, đừng nói là nghênh tiếp chào đón, đến một người dẫn đường còn không có”.  

Bách Lý Vô Cầu có chút bất mãn nói, người đàn ông nghe thấy vậy lập tức nhận ra sự tắc trách của mình, sau đó cúi đầu khom lưng và làm theo những gì Bách Lý Vô Cầu nói.  

“Nghe thấy chưa, anh Bách Lý cho chúng tôi vào, mau cho chúng tôi vào đi”.  

Đám học sinh đó có chút phấn khích khi nghe thấy những lời này.  

“Thả ra cho bọn họ vào!”  

Người đàn ông nói với đám cảnh vệ, bọn họ nghe thấy vậy mới thả đám người Tạ Trường Lâm ra.  

“Các người ở đây, chỉ có thể để viện trưởng của các người vào”.  

Cảnh vệ vẫn ngăn cản đám học sinh còn lại, thân phận của anh Bách Lý này rất đặc biệt, không phải ai cũng có thể đến gần anh ta.  

“Cậu chính là bác sĩ thiên tài Bách Lý trong truyền thuyết!”  

Tạ Trường Lâm bước tới, đứng trước mặt Bách Lý Vô Cầu, khiêm nhường hỏi.  

“Chắc là vậy, họ của tôi cũng là Bách Lý”.  

Nghe thấy vậy, Bách Lý Vô Cầu thản nhiên nói. Đám người nghe xong, trong lòng thấy sai sai, cái gì gọi là ‘chắc là vậy’? Phải thì phải, không phải thì không phải, ‘chắc là vậy’ có ý gì?”  

“Chào cậu, tôi tên Tạ Trường Lâm, là viện trưởng ở đây, Tạ trong Tạ Nhĩ Cái, Trường trong Quan Vân Trường, Lâm trong Lâm Đại Ngọc…”  

Sau khi xác nhận thân phận của Bách Lý Vô Cầu, Tạ Trường Lâm có chút kích động, ông ta vội vàng tiến lên bắt tay, Bách Lý Vô Cầu cũng miễn cưỡng đưa tay ra bắt.  

“Được rồi được rồi, thật lằng nhằng rắc rối, đừng có lắm nghi lễ phiền phức như vậy được không, cái gì mà bác sĩ thiên tài Bách Lý, gọi tôi Bách Lý là được rồi”.  

Bách Lý Vô Cầu có chút không nói nên lời, cũng không biết tên xấu xa nào tung tin đồn khắp nơi, bản thân anh ta cũng không biết tại sao mình lại trở thành bác sĩ thiên tài.  

“Được. Bách Lý, cậu Bách Lý…”  

Tạ Trường Lâm hô lên, nhưng lúc gọi là Bách Lý, ông ta có cảm giác mình không xứng đáng, vì vậy nhanh chóng đổi lại cách xưng hô, cảm thấy gọi là cậu Bách Lý tốt hơn chút.  

“Haizz… con người ông thật đáng ghét!”  

Bách Lý Vô Cầu thẳng thắn nói, rút tay về, nghe được những lời này, Tạ Trường Lâm không để bụng, ông ta từ lâu đã nghe nói Bách Lý Vô Cầu có tính cách kỳ quái, hiện tại xem ra quả thực là như vậy.  

“Ông già kia, lại đây!”  

Lúc này, Bách Lý Vô Cầu ngoắc ngoắc ngón tay kêu Tạ Trường Lâm bước tới, như thể anh ta có điều gì đó muốn hỏi Tạ Trường Lâm vậy.  

Nghe thấy vậy, Tạ Trường Lâm khoái chí tiến gần lại.  

“Cậu Bách Lý muốn dặn dò gì xin cứ nói”.  

Tạ Trường Lâm làm ra bộ dạng chăm chú lắng nghe, quả nhiên Bách Lý Vô Cầu ghé sát vào tai Tạ Trường Lâm.  

“Bên ngoài kia nói tôi là bác sĩ thiên tài, hơn nữa còn ghép xương rất giỏi. Thật ra tôi đã bị người khác hiểu lầm, sở trường lớn nhất của tôi là hạ độc giết người”.  

Bách Lý Vô Cầu ghé sát vào tai Tạ Trường Lâm, khẽ nói. Chỉ là vừa nghe xong, Tạ Trường Lâm có chút bối rối, cậu ta nói với mình cái này có ý gì, vị bác sĩ thiên tài này thật sự có tính cách kỳ lạ, cũng rất kỳ quái.  

“Cậu Bách Lý nói với tôi chuyện này là có ý gì?”  

Tạ Trường Lâm mông lung hỏi.  

“Ý của tôi là, hôm nay tôi sẽ hạ độc ông, ban nãy khi ông bắt tay với tôi, ông đã trúng độc rồi”.  

Bách Lý Vô Cầu thản nhiên nói.  

“Hả? Cậu Bách Lý đang nói đùa đúng không?”  

Tạ Trường Lâm lại cảm thấy choáng váng, ông ta thực sự không biết cái người họ Bách Lý này muốn làm trò gì.  

“Nếu không tin, ông có thể nhìn lòng bàn tay phải của mình xem có phải là chuyển sang màu đen rồi không, hiện tại ông đang nắm tay, một khi buông lỏng ra, chất độc trong lòng bàn tay sẽ theo đường cánh tay lan ra toàn bộ cơ thể”.  

Bách Lý Vô Cầu thản nhiên nói, nghe vậy, Tạ Trường Lâm càng thêm hoang mang, ông ta không tin, sau đó mở lòng bàn tay ra, quả nhiên ông ta phát hiện ra rằng lòng bàn tay mình đã chuyển đen.  

Ngay sau đó, chuyện đáng sợ đã xảy ra, chỉ thấy màu đen trong lòng bàn tay của ông ta lan ra một cách nhanh chóng, bắt đầu lan ra từ lòng bàn tay rồi xâm nhập vào cánh tay, ông ta xắn tay áo lên xem và bị sốc ngay lập tức.  

“Cậu Bách Lý, đây… đây là gì?”  

Tạ Trường Lâm sợ hãi, nhìn thấy tất cả tĩnh mạch trên cánh tay đều biến thành màu xanh sẫm rồi phồng lên, như thể máu chảy không thông vậy, tình huống này khiến Tạ Trường Lâm vô cùng hoảng sợ.  

“Trúng độc, sắp chết rồi, lo hậu sự đi, thời gian không còn nhiều, muốn ăn gì thì ăn cái đó đi!”  

Bách Lý Vô Cầu lắc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói.  

“Cậu Bách Lý, cậu nhất định có cách đúng không? Cậu không đùa ông già này đó chứ!”  

Tạ Trường Lâm như thể sắp khóc, đây là trò đùa gì vậy. Ai nói Bách Lý Vô Cầu chỉ có tính cách kì quái, hành động của cậu ta cũng oái ăm không kém, ông chỉ bắt tay với cậu ta mà lại bị trúng độc, đùa kiểu gì vậy, ông và cậu ta không có thù oán gì mà nhỉ.  

“Thành thật xin lỗi, vốn dĩ có thuốc giải, nhưng lần này tôi ra ngoài vội quá, quên mang theo!”  

Bách Lý Vô Cầu có chút bất đắc dĩ nói, Tạ Quan Lâm nghe xong liền choáng váng, quên mang???  

Tại sao cậu chỉ nhớ hạ độc mà không nhớ mang theo thuốc giải, cậu như vậy là đang lấy mạng người khác đó!  

“Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?”  

Tạ Trường Lâm sững sờ, cứ như vậy mà chết sao? Đám thực tập sinh mà Tạ Trường Lâm dẫn theo, thấy Tạ Trường Lâm và Bách Lý Vô Cầu trao đổi sôi nổi, bọn họ đồng thời bàn tán xôn xao.  

“Chậc chậc chậc, nhìn viện trưởng của chúng ta kích động làm sao, nhất định là mới gặp lần đầu đã làm thân được với anh Bách Lý”.  

“Tôi thấy không chỉ như vậy mà bọn họ còn có cùng chí hướng, viện trưởng đúng thật là viện trưởng”.  

“Cảm động đến rơi nước mắt, cậu có thấy không, viện trưởng sắp khóc đến nơi rồi, nhất định là quá cảm động. Có thể giao lưu trao đổi với bậc thầy y thuật nổi tiếng như vậy, đổi lại là tôi cũng sẽ kích động”.  

Thấy bộ dạng của Tạ Trường Lâm, đám thực tập sinh có chút ngưỡng mộ, chỉ hận tại sao mình không phải là viện trưởng, nếu bọn họ là viện trưởng, họ sẽ có cơ hội để thảo luận chuyên sâu với bác sĩ thiên tài Bạch Lý.  

“Tôi hỏi ông chút chuyện, nếu ông trả lời thành thật, tôi tạm thời có thể giữ cho ông bình an vô sự”.  

Bách Lý Vô Cầu lại nói, nghe thấy vậy, ngọn lửa hy vọng trong lòng Tạ Trường Lâm lại bùng cháy lên.  

“Mời cậu Bách Lý đặt câu hỏi, Tạ Trường Lâm tôi biết gì sẽ nói đấy, tuyệt đối không nói dối nửa chữ”.  

Tạ Trường Lâm vội vàng nói.  

“Cái người Long


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.