Ông Bố Chiến Thần

Chương 176



Nghe vậy, Lão Hạ liếc nhìn Đinh Ân và người đàn ông trung niên ở ghế lái phụ, sau đó chậm rãi nói: “Cấp trên!”  

“Cấp trên là ai, cấp trên có rất nhiều người, anh phải nói rõ ra cấp trên là ai, có phải là đại nhân Dạ Diên không?”  

Đinh Ân khá nôn nóng, vội vàng hỏi.  

“Cậu nói xem?”  

Lão Hạ lại trả lời.  

“Lão Hạ, cậu việc gì mà phải giấu giếm nữa, nói đi, có phải là đại nhân Dạ Diên hạ lệnh không?”  

Người đàn ông trung niên ngồi ở ghế lái phụ cũng có chút không kiên nhẫn, nói.  

“Đúng vậy, Lão Hạ, anh không thành thật, ngần ấy tuổi đầu rồi mà còn như vậy, thật đúng là…”  

Đinh Ân có chút bất mãn nói, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, Lão Hạ thấy vậy, trong nháy mắt liền muốn đánh chết người nào đó, trực tiếp ném giẻ lau vào người Đinh Ân.  

“Đúng! Giờ hài lòng chưa?”  

Lão Hạ dứt khoát nói.  

“Vậy chính là nói, đại nhân Long Vương thật sự đang ở thành phố Lâm Giang sao? Hai lần này của chúng ta đều là làm việc cho anh ấy đúng không?”  

Khi Đinh Ân nghe thấy những lời này, cậu ta liền trở nên thích thú, thậm chí còn cười hì hì đưa giẻ lau lại cho Lão Hạ.  

Từ nhỏ cậu ta đã nghe câu chuyện lớn lên của đại nhân Long Vương, trở thành trụ cột đất nước như đại nhân Long Vương luôn là lý tưởng của cậu ta. Mong ước lớn nhất của cậu là được gặp và chiêm ngưỡng phong thái hiên ngang của đại nhân Long Vương.  

“Chính là bởi vì địa điểm làm nhiệm vụ lần này của chúng ta khá gần thành phố Lâm Giang, cho nên nhà ở ven hồ được hưởng trước ánh trăng”.  

Người đàn ông trung niên ở ghế lái phụ có chút cảm thán nói.  

“Tại sao chúng ta phải cúi chào người đàn ông đó? Lẽ nào, anh ta chính là đại nhân Long Vương? Sao tôi không thấy giống nhỉ, đại nhân Long Vương, chắc phải có ba đầu sáu tay, thân cao chín thước, uy phong lẫm liệt mới đúng chứ”.  

Đinh Ân khua chân múa tay, nói bằng giọng điệu sống động như thật.  

“Mẹ kiếp, thằng nhóc con nhà cậu, não cậu bị úng nước hả?”  

Hạ Chiến lại ném giẻ lau tới, tức giận nói.  

“Đại nhân Long Vương chính là đại nhân Long Vương, nếu cậu nói đại nhân Long Vương như vậy ở chiến khu, cậu sẽ bị đánh cho tơi tả không ngóc đầu lên được”.  

Người đàn ông ngồi ở ghế lái phụ cảnh cáo, một tân binh cỏn con, rốt cuộc có biết đối với trăm vạn hùng binh ở Nam Cảnh, Long Vương có ý nghĩa như thế nào không.  

“Tân binh non nớt, thiếu kinh nghiệm, căn bản không biết nhìn người, hôm nay người đứng ở trên lầu, cậu cho rằng đó là người bình thường sao?”  

Lão Hạ vô cùng khinh bỉ nói.  

“Người đó có hơi thở ổn định, khí thế hiên ngang, thoạt nhìn là cao thủ trải qua lớp huấn luyện đặc biệt. Một tân binh như cậu không thể nhìn ra được. Cũng chỉ có tôi và Lão Hạ mới có con mắt tinh tường như vậy. Đây là ở Nam Cảnh, nếu đổi lại là chiến khu khác, những người cùng chức vụ với chúng tôi sẽ không thể nhìn ra điều gì”.  

Người đàn ông trung niên ngồi ở ghế lái phụ có vài phần kiêu ngạo, nói. Tiêu chuẩn chọn nhân tài ở chiến khu Nam Cảnh cao hơn các chiến khu khác ít nhất từ hai đến ba bậc, đây cũng là lý do tại sao sức chiến đấu của chiến khu Nam Cảnh vô cùng kinh khủng.  

“Vị bác sĩ thiên tài kia nói với tôi rằng, chỉ cần nhìn về phía trước, liền có thể nhìn thấy người chúng ta muốn gặp”.  

Lúc này, Lão Hạ nhàn nhạt nói.  

“Ý của anh ta là người đàn ông đó, chính là Vương Tọa sao?”  

Đầu óc Đinh Ân xoay lộn vòng, nói.  

“Không, không chắc, từ trước đến nay chưa bao giờ Vương Tọa lộ mặt thật, cho dù thấy, chúng ta cũng không thể nhận ra”.  

Lão Hạ lại lắc đầu nói.  

“Vậy mà anh còn cúi chào, tôi là người của chiến khu Nam Cảnh, sao có thể tùy tiện bày tỏ lòng kính trọng với người khác chứ, Nam Cảnh chúng ta không cần thể diện nữa sao?”  

Đinh Ân lại nói.  

“Cho dù anh ta không phải là Vương Tọa, thì cũng là người mạnh hơn chúng ta rất nhiều. Chiến khu Nam Cảnh của chúng ta xưa nay đều tôn sùng kẻ mạnh, cúi chào một người như vậy, có gì sai?”  

Lão Hạ định thần, lại nói. Những lời này khiến Đinh Ân không thể phản bác.  

Trong lúc mấy người tán gẫu, trực thăng chậm rãi rời khỏi thành phố Lâm Giang, khuất dần về phía chân trời…  

Bệnh viện Long Hòa, vẫn như cũ có vô số người vây xung quanh xem.  

Lúc này, Long Thiên Tiếu đã đứng trước mặt Bách Lý Vô Cầu.  

“Xấu hổ không?”  

Long Thiên Tiếu hỏi.  

“Là sỉ nhục!”  

Bách Lý Vô Cầu quỳ trên mặt đất, nhếch mép đầy nham hiểm.  

“Hận tôi sao?”  

Long Thiên Tiếu hỏi.  

“Hận. Nhiều năm như vậy, tôi vẫn hận anh. Nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn muốn anh chết. Anh phải biết, bây giờ anh đứng ở trước mặt tôi, những người bên cạnh anh, chỉ cần là tôi muốn bọn họ chết, không ai trong số họ có thể thoát được”.  

Bách Lý Vô Cầu quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tần Tiểu Manh và Cố Tuyết Cầm ở bên cạnh Long Thiên Tiếu, ánh mắt vô cùng nham hiểm. Bị Bách Lý Vô Cầu nhìn, Tần Tiểu Manh và Cố Tuyết Cầm nhất thời cảm thấy ớn lạnh, giống như thấy rắn độc vậy.  

“Nhưng, anh không chết, ai chết cũng không có ý nghĩa gì, điều tôi muốn, là anh chết”.  

Bách Lý Vô Cầu nhìn chằm chằm vào Long Thiên Tiếu, đối diện với ánh mắt đó, khóe miệng Long Thiên Tiếu lại nhếch lên một đường vòng cung ấm áp, dường như Bách Lý Vô Cầu có thể nói ra lời này hoàn toàn nằm trong dự đoán của anh vậy.  

“Đứng lên đi, bố tôi đang ở trên, chỉ có anh mới có thể chữa khỏi!”  

Long Thiên Tiếu nhìn thoáng qua, sau đó xoay người rời đi, lên lầu.  

Chàng trai trẻ đỡ Bách Lý Vô Cầu đứng dậy, đi theo Long Thiên Tiếu vào.  

“Em nói với bọn họ, tôi không cần bọn họ bảo vệ, nếu bọn họ không nghe, em có thể kêu bọn họ hỏi thăm cấp trên, Bách Lý Vô Cầu tôi là người như thế nào”.  

Đi được vài bước, Bách Lý Vô Cầu nói với chàng trai trẻ ở bên cạnh.  

“Vâng, thầy”.  

Chàng trai trẻ vô cùng kính cẩn nói. Nói xong, cậu ta liền đi về phía đám cảnh sát.  

“Thầy nhà tôi nói rồi, không cần các người bảo vệ, các người về đi!”  

Chàng trai trẻ nói với đám cảnh sát.  

“Thưa anh, chúng tôi là người thuộc sở cảnh sát thành phố Lâm Giang, nhận được lệnh của cấp trên, phải bảo vệ sự an toàn của anh Bách Lý”.  

Lúc này, một người đàn ông trung niên trông có vẻ là cảnh sát trưởng bước tới, vô cùng khách sáo nói.  

“Thầy nhà tôi nói rồi, không cần là không cần, nếu các người không nghe, các người có thể hỏi cấp trên, thầy Bách Lý nhà tôi là người như thế nào”.  

Chàng trai trẻ có chút kiêu ngạo nói.  

“Cái này…”  

Người đàn ông trung niên có chút khó xử, hỏi thăm nghe ngóng kiểu gì, anh Bách Lý không phải là bác sĩ thiên tài sao? Còn nghe ngóng gì nữa, một bác sĩ tay trói gà không chặt, ngộ nhỡ bị người có dã tâm chú ý đến, vậy thì phiền phức rồi.  

Chàng trai trẻ nói xong liền khí khái rời đi, bởi vì mang theo một hòm thuốc lớn, cho nên, mặc dù bước chân của cậu ta phóng khoáng, nhưng cả người lại không toát ra chút khí chất nào cả.  

Dù sao, ngoài một hòm thuốc lớn ra, trên người cậu ta còn treo rất nhiều thứ lộn xộn, cậu ta bước vào thang máy, nhưng lại phát hiện mình không vào được bởi vì trên người có quá nhiều thứ. Điều này khiến cậu ta có chút lúng túng.  

Thầy Bách Lý đã lên rồi, cậu ta vẫn còn ở nơi này, đến lúc đó thầy không tìm thấy mình, chắc chắc sẽ lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.