Ông Bố Chiến Thần

Chương 183



Cố Tuyết Cầm có chút ngây ngốc, nhưng sau một hồi lại phát hiện không biết nói gì, khuôn mặt không nhịn được cũng đỏ lên.  

“Haha, Cố Tuyết Cầm, cậu nói cho chị đây nghe rốt cuộc cậu si mê anh ta điểm gì vậy? Có phải ở phương diện kia rất giỏi không, cậu có thấy thỏa mãn không? Nếu thật sự như vậy thì chị đây có thể hiểu được được hành động này của cậu”.  

Sở Uyển Tình vừa nghe được những lời này, trong nháy mắt hiện lên tia xấu xa, biểu cảm có chút thâm trầm.  

“Xí, Sở Uyển Tình, trong đầu cậu chỉ toàn thứ bậy bạ như vậy thôi sao? Cậu đúng là xấu xa mà ”.  

Cố Tuyết Cầm nghe vậy liền đỏ mặt, người phụ nữ này da mặt đúng thật dày, cũng không biết lựa hoàn cảnh, thật sự cái gì cũng dám nói ra.  

“Lời tớ nói đều là thật, đối với người phụ nữ qua 30 thì đàn ông có tiền hay đàn ông ấm áp cũng không bằng đàn ông thực dụng đâu. Thực dụng hiểu không? Đàn ông nếu không thực dụng thì dù cho đẹp trai cỡ nào, nhiều tiền ra sao, biết quan tâm chăm sóc thế nào thì cũng chỉ là hổ giấy, làm màu cả thôi”.   

Sở Uyển Tình đứng thẳng người dậy, bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng nóinhững lời lẽ không biết xấu hổ không dè chừng lại khiến Cố Tuyết Cầm không thể không đỏ mặt, hơn nữa xung quanh còn nhiều người như vậy Sở Uyển Tình không cần mặt mũi này không có một chút ý tứ nào cả.  

Bên cạnh sân khẩu đi thẳng vào trong là nhà vệ sinh, Long Thiên Tiếu vừa giải quyết xong từ trong nhà vệ sinh bước ra.  

“Xin hỏi, anh có biết chơi đàn piano không?”  

Lúc này một người phục vụ đi tới, ngăn trước mặt Long Thiên Tiếu, hỏi. Long Thiên Tiếu nghe vậy sửng sốt một chút, nơi này nhiều người lui tới như vậy, tại sao lại ngăn anh thôi chứ?  

“Biết một chút, có chuyện gì vậy?”  

Long Thiên Tiếu cũng thản nhiên nói, trong lòng cũng có chút nghi hoặc, người phục vụ này tại sao lại cản đường mình.  

“Không biết anh có hứng thú lên sân khấu biểu diễn một bản không?”  

Người phục vụ dò hỏi.  

“Tại sao lại là tôi?”  

Long Thiên Tiếu có chút cạn lời, không hiểu nổi yêu cầu của người phục vụ này.  

“Nhà hàng của chúng tôi bình thường có dịp sẽ mời khách hàng lên biểu diễn, tìm tới anh hẳn cũng là do duyên phận rồi”.  

Người phục vụ cười cười, ngữ khí ôn hòa nói. Khoảng thời gian này vốn dành cho người chơi piano mà nhà hàng đã thuê riêng về.  

Nếu không phải người chơi piano mà nhà hàng thuê riêng đột nhiên lỡ hẹn cô cũng không đến mức phải dùng cách thức này, nhưng chỉ làm vậy mới giữ được thể diện cá nhân thôi.  

“Không được đâu, cảm ơn”.  

Long Thiên Tiếu nghe vậy, lắc đầu rồi nói. Anh cũng không phải không biết, chỉ là nhiều năm rồi không chạm vào đàn.  

“Thưa anh xin chờ một chút, anh cân nhắc thêm chút đi, cơ hội hôm nay khó có được, hôm nay nhà hàng chúng tôi ít khách, như bình thường người muốn lên chơi còn phải xếp hàng nữa”.  

Người phục vụ vẫn rất nhiệt tình đuổi theo, Long Thiên Tiếu nghe vậy có chút thiếu kiên nhẫn.  

“Không phải không thể lên nhưng tôi không muốn người khác thấy diện mạo mình, biết tôi là ai, nếu các người có thể làm được điều này thì tôi sẽ lên thử”.  

Long Thiên Tiếu cũng hết nói nổi, anh chỉ muốn khiêm nhường chút, chỉ khiêm nhường chút thôi khó vậy sao?  

“Thưa anh tại sao phải làm vậy?”  

Người phục vụ cũng thấy khó hiểu hỏi lại.  

“Nếu tôi không che giấu diện mạo của mình, sau khi tôi lên đó chơi một bản nhạc thì kể từ ngày mai, tin này sẽ truyền khắp thành phố Lâm Giang, cửa nhà tôi cũng sẽ bị những người hâm mộ ở đây san bằng mất. Đây không phải là điều tôi muốn thấy”.  

Long Thiên Tiếu thở dài rồi nói.  

Người phục vụ nghe được những lời này cũng thấy sững sờ sửng sốt, nói đi nói lại có cảm giác người này đang bị bức ép vậy?  

“Ý của anh, nếu anh đánh một bản thì nhất định sẽ nổi tiếng thành danh sao?”  

Người phục vụ rốt cuộc cũng hiểu được ý của Long Thiên Tiếu, dõng dạc hỏi lại.  

“Còn gì nữa, ngoại trừ việc thành danh sau một bài tôi không có lựa chọn nào khác”.  

Long Thiên Tiếu không biết nên nói gì thêm, người phục vụ vừa nghe được lời này trong nháy mắt cảm giác như nghe tiếng chó sủa.  

Người thích nói khoác trước nay cô ta gặp không ít, nhưng khoa trương đến mức này thì là lần đầu tiên cô ta gặp.  

“Được rồi, nếu anh đồng ý lên biểu diễn chúng tôi sẽ có cách. Không muốn nổi tiếng cũng không phải chỉ có một mình anh, những bậc thầy chơi đàn có tiếng tăm được hâm mộ cũng có cách nghĩ như vậy. Nếu anh không muốn lộ diện thì có thể đeo mặt nạ lên diễn”.  

Người phục vụ thản nhiên nói.  

“Nhưng mà bạn tôi có thể nhận ra quần áo của tôi”.  

Long Thiên Tiếu cũng hờ hững đáp lại, anh cũng không muốn thu hút sự chú ý của bất kì ai.  

“Trang phục chỗ chúng tôi cũng có”.  

Người phục vụ lại nói.  

“Vậy được rồi, để tôi lên thử, tôi cũng đã nhiều năm không chơi đàn rồi”.  

Long Thiên Tiếu nghe vậy có chút bất đắc dĩ, kỳ thật anh cũng không phải rất muốn cự tuyệt. Nói như vậy người phục vụ dẫn Long Thiên Tiếu đi, đưa cho Long Thiên Tiếu một bộ comple và mặt nạ.  

“Anh đây muốn đàn ca khúc nào vậy?”  

Người phục vụ lại hỏi.  

“Tôi cũng không tính đàn bản nhạc quá khó, để tôi nghĩ xem thế nào?”  

Long Thiên Tiếu cân nhắc một lát, sau đó nói.  

“Thưa anh, bản nhạc này có chút đơn giản. Nếu anh muốn nổi tiếng sau một bài thì chí ít nên chọn mấy bài khó hơn một chút, ví dụ như Concerto số 3 trong D major, v.v… độ khó bài này không bằng bài trước nếu anh muốn đột nhiên nổi tiếng chỉ sợ hơi khó. Tôi đề nghị anh đổi một bài khác, khó hơn một chút đi!”  

Người phục vụ lắc đầu có chút không vui nói. Lúc đầu nghe Long Thiên Tiếu nói khoác còn nghĩ Long Thiên Tiếu là vương giả nhưng hiện tại xem ra cũng chỉ là đồng thau thôi. Thậm chí còn không bằng đồng thau, hơn nữa, cùng lắm chỉ là sắt vụn plastic vớ vẩn.   

“Không cần, đàn bản này đi”.  

Long Thiên Tiếu lắc đầu, nhìn mặt nạ trong tay sau đó nói.  

Đó là chiếc mặt nạ ếch màu xanh biếc, Long Thiên Tiếu đổi một bộ đồ khác sau đó đeo mặt nạ được người phục vụ dẫn đường đi lên sân khấu, anh ngồi xuống trước đàn.  

“Người đeo mặt nạ này là ai vậy? Lẽ nào không phải bậc thầy chơi đàn piano Sinh Vũ chúng ta mời đến hôm nay sao?”  

Nhìn thấy Long Thiên Tiếu đeo mặt nạ ngồi trước đàn, đám đông xuất hiện vài lời dị nghị.  

“Không phải chứ? Sao tôi không nghe nói hôm nay có bậc thầy chơi đàn Sinh Vũ gì đó đến nhỉ!”  

“Có thể chỉ là một vị khách bình thường thôi, khách hàng bình thường còn đeo mặt nạ làm gì, nghĩ mình là ai vậy?”  

“Phải đó, lẽ nào còn sợ nổi tiếng sao?”  

Mọi người lại dị nghị, nói đi nói lại trong lời nói cũng có chút châm chọc.  

“Các vị quan khách thân mến, sau đây sẽ có một vị khách giấu mặt lên biểu diễn một tiết mục piano!”  

Lúc này, người dẫn chương trình trên sân khấu chỉ giới thiệu đơn giản sau đó đi xuống.  

“Đây là một bản nhạc rất đơn giản mà, con gái tôi đánh cũng rất hay đấy”.  

“Những ai có thể lên sân khấu đều muốn để lại cho mọi người ấn tượng sâu sắc, người này vậy mà lại chọn một ca khúc đơn giản như vậy sao?”  

“Có lẽ người ta cũng chỉ muốn giải trí chút thôi, mọi người nghe là được rồi”.  

Khi mọi người nghe thấy tên ca khúc Long Thiên Tiếu muốn biểu diễn lại bàn tán thêm, đa số đều không mấy coi trọng. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.