Ông Bố Chiến Thần

Chương 188



“Này... Nếu như tôi quay được bản đầy đủ hoàn chỉnh, vậy thì sẽ phát tài rồi!”

Cố Tuyết Cầm nằm trên giường lướt điện thoại, còn Long Tiểu Tịch thì ngoan ngoãn ngồi một bên làm bài tập. Lúc này, Long Thiên Tiếu bưng một tách trà sâm từ bên ngoài bước vào.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, Cố Tuyết Cầm đã quen với việc Long Thiên Tiếu ra vào phòng mình thoải mái như vậy. Trước đây, mỗi lần anh đi ra đi vào thì đều sẽ gõ cửa, nhưng giờ, dường như cả hai người bọn họ đều ngầm thừa nhận với nhau rằng không cần thiết phải rườm rà như vậy nữa, muốn vào phòng thì cứ thế mà bước vào thôi.

Cố Tuyết Cầm mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi, nằm lỳ trên giường, đôi chân dài thon thả, vóc dáng hoàn hảo lộ ra trọn vẹn.

“Phát tài cái gì chứ?”, Long Thiên Tiếu đặt tách trà sâm lên bàn trang điểm, sau đó anh mới nói: “Cái này cho cô, trà sâm, không phải cô nói mấy hôm nay thấy hơi lạnh sao? Hôm nay sau khi tan làm, tôi đi ngang qua hiệu thuốc, mua trà sâm này cho cô”.

Cố Tuyết Cầm trở mình, uể oải ngồi dậy khỏi giường, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại.

“Thực ra thì không sao, chỉ là hơi đau, có chút sợ lạnh thôi!”

Cố Tuyết Cầm trả lời nhưng vẫn không ngẩng đầu lên. Tay cầm tách trà sâm lên, uống một ngụm thì cảm thấy nóng nóng, ấm ấm, mùi vị thực sự rất ngon.

“Ồ, mùi vị trà sâm này thật đặc biệt, uống ngon hơn mấy loại trà sâm bình thường rất nhiều".

Sau khi nhấp một ngụm, ánh mắt của Cố Tuyết Cầm cuối cùng cũng rời khỏi chiếc điện thoại, có chút ngạc nhiên nhận xét.

“Tôi đã thêm vào một vài vị thuốc đông y khác, nhất định sẽ có tác dụng đối với tình trạng của cô”.

Long Thiên Tiếu nói.

“Anh còn biết cả đông y sao?”

Cố Tuyết Cầm có chút bất ngờ hỏi. Đông y rất không đơn giản, đặc biệt dược lý của đông y lại càng phức tạp, vậy nên khi sử dụng thuốc Đông y thì phải cực kỳ cẩn thận.

“Biết một chút!”

Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ mỉm cười. Cố Tuyết Cầm nhìn thoáng qua anh một cái, có chút không nói nên lời, cái người này, cái gì cũng đều biết một chút, biết một chút là biết bao nhiêu chứ? Thật khiến người khác nhìn không thấu!

“Lại là một chút!”

Cố Tuyết Cầm có chút cạn lời, tiếp tục cúi đầu uống trà sâm, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, uống hết tách trà sâm, cô cảm thấy cả người toàn thân đều ấm áp.

“Bố ơi, con cũng thấy hơi đau, con cũng sợ lạnh, con cũng muốn uống trà sâm”.

Lúc này, Long Tiểu Tịch đang làm bài tập ở một bên chớp chớp mắt nói.

“Con đau chỗ nào? Con mặc quần áo nhiều như vậy rồi mà vẫn thấy lạnh sao?”

Long Thiên Tiếu lại hạn hán lời.

“Nói chung là đau, chỗ nào cũng thấy đau!”

Long Tiểu Tịch tỏ ra ấm ức, nhìn thấy dáng vẻ Tuyết Cầm uống trà, cô bé cảm thấy trà này rất ngon. Thế là trong lòng cô bé nảy ra ý này.

“Đau con khỉ, em còn ít tuổi, làm sao đau được chứ?”

Cố Tuyết Cầm nghe xong, hoàn toàn cạn lời, đồng thời cũng cảm thấy rất buồn cười.

“Ít tuổi thì sao chứ, ít tuổi thì không biết đau hả?”

Long Tiểu Tịch phản bác lại, cô bé chỉ nói như vậy, chứ vốn dĩ không hề biết cái gọi là đau là có ý gì.

“Ít tuổi thì sẽ không đau, chị mong rằng em lớn lên thì cũng sẽ không bị đau, hiểu không?”

Cố Tuyết Cầm có chút không nói nên lời, chuyện này rất khó giải thích với Long Tiểu Tịch, dù sao cô bé cũng mới chỉ có sáu tuổi.

“Hai người bắt nạt em, hứ! Không chơi với hai người nữa, em đi làm bài tập đây!”

Long Tiểu Tịch lầm bầm, nói xong liền bắt đầu nghiêm túc làm bài tập. Đối với việc làm bài tập về nhà, có thể nói Long Tiểu Tịch khiến người khác đỡ lo rất nhiều, chí ít thì Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đều không phải kèm cặp gì nhiều, một mình con bé vẫn luôn có thể tự mình hoàn thành bài tập về nhà.

Có vẻ như những bài tập về nhà này không xi nhê gì đối với cô bé, hai người biết được từ tình hình từ Lương Tuyết Oánh, năng lực chấp hành của cô bé tốt hơn so với những đứa trẻ đồng trang lứa.

“Để hôm nào chị dẫn em đi ăn một bữa ngon!”

Cố Tuyết Cầm xoa đầu Long Tiểu Tịch, sau đó, Long Tiểu Tịch mặc một bộ đồ ngủ hình khủng long nhỏ màu xanh lá, cái đầu nhỏ của cô bé chui ra từ trong miệng con khủng long trông rất đáng yêu.

“Dạ, em nhớ rồi, cảm ơn chị Tuyết Cầm, hi hi!”

Long Tiểu Tịch cười khúc khích, vô cùng vui vẻ đáp, chỉ cần được ăn ngon, cô bé liền sẽ rất vui.

“Anh nhìn này!”

Cố Tuyết Cầm nhích người đến bên cạnh Long Thiên Tiếu, đưa điện thoại của mình cho anh rồi nói. Đầu cô kề sát Long Thiên Tiếu, hai người cách nhau rất gần, Cố Tuyết Cầm vẫn lại không hề cảm thấy có gì không ổn.

Không biết từ bao giờ, cô đã quen có khoảng cách thân mật với Long Thiên Tiếu rồi.

Long Thiên Tiếu nhìn điện thoại, đó là lịch sử trò chuyện, là lịch sử trò chuyện giữa Cố Tuyết Cầm và một tài khoản đại V của Weibo, đại khái là tài khoản Weibo kia muốn mua đoạn clip trong tay Cố Tuyết Cầm.

Clip Hoàng tử Ếch đàn bài Kiss The Rain đã rất nổi tiếng rồi, nhưng các clip trên mạng dài lắm cũng chỉ được một, hai phút, thậm chí có cip chỉ được mấy chục giây, còn clip có nội dung tương đối đầy đủ dài đến mấy phút như clip Cố Tuyết Cầm đang có thì hoàn toàn không.

“Có nghĩa là người này muốn bỏ tiền ra để mua đoạn clip trong tay cô và sẽ trả một khoản tiền thù lao nhất định”.

Sau một lúc, Long Thiên Tiếu mới hiểu được nội dung của cuộc trò chuyện.

“Đúng vậy, đối với đoạn clip dài gần bốn phút này, đối phương ra giá là năm mươi ngàn tệ đó!”

Cố Tuyết Cầm nghe xong, gật gù đắc ý đáp, trong lòng cô cảm thấy mình khá may mắn, một cái clip dài vài phút mà có thể bán được với giá năm mươi ngàn tệ, nếu là bản đầy đủ, vậy chẳng phải giá cả sẽ cao hơn sao?

“Vậy cô dự định sẽ bán chưa?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Cũng có chút động lòng, nhưng mà, có một số thứ không thể cân đo đong đếm bằng tiền được!”

Cố Tuyết Cầm có chút khó xử trả lời, cô thật sự rất thích bản nhạc này, nhưng giờ đột nhiên lại dùng tiền để so đo thứ mình thích, cô liền cảm thấy hơi là lạ.

“Nâng giá lên một trăm ngàn tệ rồi bán đi!”

Long Thiên Tiếu chỉ thản nhiên nói.

“Một trăm ngàn tệ? Người ta sẽ đồng ý sao?”

Cố Tuyết Cầm có chút nghi ngờ hỏi.

“Một trăm ngàn tệ thì người này cũng có lời rồi, nhất định sẽ đồng ý. Tám mươi ngàn tệ, theo độ “hot” của bản nhạc lúc này, một đoạn clip gần như hoàn chỉnh như thế này, có thể mang lại cho người này lưu lượng hơn xa cái giá tiền tám mươi ngàn tệ, miễn là hắn ta không phải đang muốn lừa cô thì chắc chắn sẽ đồng ý.”

Long Thiên Tiếu lại đáp, anh cũng có chú ý tới tin tức của khúc nhạc do mình đàn. Các chủ đề liên quan đến bản nhạc này, thậm chí còn đứng đầu trong các tiêu đề được tìm kiếm trên Weibo, có thể thấy mức độ nổi tiếng của bản nhạc này khủng khiếp như thế nào.

Ở mảnh đất Đại Hạ này, cái gì cũng không có nhiều, chỉ có người là nhiều nhất, có thể đứng đầu trong các tiêu đề tìm kiếm trên Weibo thì có nghĩa là có trăm triệu lượt xem. Có được trăm triệu lượt xem cũng tương đương sẽ kiếm được hàng trăm triệu tệ.

“Biết là thế nhưng để tôi thử xem, nếu được một trăm ngàn tệ thì tôi sẽ bán. Nó bằng nửa năm tiền lương của tôi đó!”

Cố Tuyết Cầm nghe xong thì gửi một tin nhắn, cô hơi tựa vào vào người của Long Thiên Tiếu, hai người cùng nhìn màn hình điện thoại, chờ đợi tin nhắn trả lời của đối phương.

Đại V: Bạn có chắc là một trăm ngàn tệ không?

Cố Tuyết Cầm: Chắc. Nếu chê đắt thì thôi vậy, thực ra thì tôi cũng không muốn bán cho lắm. Suy cho cùng, có vài thứ không thể dùng tiền đong đếm.

Cố Tuyết Cầm trả lời, tỏ ý không cần, nhưng thực chất là đang vờ tha để bắt.

Chỉ là ngay sau khi tin nhắn này được gửi đi, đối phương đã không đáp ngay, hoàn toàn không phản hồi.

“Bị dọa rồi á?”

Cố Tuyết Cầm đợi rất lâu nhưng không nhận được hồi âm, trong lòng có chút nghi hoặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.