Ông Bố Chiến Thần

Chương 198



“Cố Tuyết Cầm, lẽ nào cô không biết rõ điều kiện kinh tế nhà mình như thế nào sao?”

Lúc này, Dương Thị- vợ của Cố Vân Hải-con trai thứ nhà họ Cố lên tiếng, ý tứ của những lời này đã quá rõ ràng.

“Ý bà là tiền của tôi không trong sạch?”

Cố Tuyết Cầm cau mày hỏi.

“Lẽ nào trong sạch chắc? Cô mới tiếp quản dự án này chưa được bao lâu, đột nhiên có tiền, hơn nữa còn là mấy triệu tệ. Không cần tôi nói, chắc mọi người cũng biết cô lấy tiền từ đâu ra?”

Dương Thị nhịn không được châm chọc.

“Bà nội cũng cho rằng tôi lấy tiền từ trong dự án của gia tộc sao?”

Sau khi trải qua sự việc vừa rồi, lúc này, Cố Tuyết Cầm đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cô nhìn về phía bà cụ Cố rồi hỏi.

“Cố Tuyết Cầm, có một số chuyện, tôi không nói toạc ra là muốn giữ thể diện cho cô. Giành được dự án hợp tác với nhà họ Tần, cô cũng coi như là người có công, chỉ cần cô nhận sai với mọi người thì chuyện này đến đây là kết thúc”.

Bà cụ Cố cầm tách trà lên, nhấp một ngụm, ung dung nói.

“Tôi không làm, tại sao phải nhận?”

Cố Tuyết Cầm vô cùng tức giận, giọng nói của cô trở nên khàn khàn.

“Không làm? Không làm thì lấy tiền ở đâu ra? Gần 3 triệu tệ đó, từ trên trời rơi xuống chắc? Dựa vào chút thu nhập ít ỏi đó, có phấn đấu 30 năm nữa, cô cũng không mua được BMV, hơn nữa còn là phiên bản X7?”

Lúc này, Lưu Thị có chút hả hê nói.

“Tôi…”

Cố Tuyết Cầm tiến lên trước một bước, muốn dùng lý lẽ để phản bác, nhưng cô lại bị Long Thiên Tiếu kéo lại.

“Tiền là của tôi!”

Long Thiên Tiếu thờ ơ nói.

“Phốc ha ha ha… tiền là của cậu ta? Ha ha ha…”

“Buồn cười chết đi được, chém gió hả?”

“Đúng vậy, cậu ta có mấy đồng chứ, mấy năm nay ăn uống, tiêu pha đều dựa vào Cố Tuyết Cầm, cậu ta còn có tiền mua BMV?”

“Cái này cũng không chắc nha, ngộ nhỡ người ta trúng số thì sao?”

“Ha ha ha, cũng có lý!”

Vừa nghe Long Thiên Tiếu nói như vậy, các loại âm thanh châm biếm không ngừng vang lên.

“Tôi nhiều tiền đến mức có thể mua được mạng của các vị. Các người cũng không nghĩ xem, nếu trong túi tôi không có tiền, có dám tùy tiện chặt chân tay các người không? Tôi nói có lý chứ hở đám rác rưởi?”

Vẻ mặt Long Thiên Tiếu vô cùng lạnh lùng, khóe miệng khẽ cong lên, nhìn về phía đám người, có chút kì quái nói, nghe xong những lời này, tiếng bàn tán bỗng nhỏ lại, chuyện ngày hôm đó, đã trở thành bóng ma trong lòng bọn họ, tên vô dụng này là một kẻ điên, đang yên đang lành chọc tới một kẻ như vậy để làm gì?

“Ai mà chẳng biết ăn nói lung tung, cậu nói chúng tôi nghĩ oan cho con bé, làm sao cậu có thể chứng minh nó bị oan, đồng thời chứng minh tiền là của cậu, hơn nữa cậu nhiều tiền đến mức có thể mua được mạng sống của chúng tôi hả?”

Lúc này, bà cụ Cố cũng lạnh lùng nói.

“Rất đơn giản. Nhà họ Cố các người có đủ khả năng mua căn biệt thự trên đỉnh núi Vân Lan không? Cho dù mua được, các người có đủ tư cách mua chắc?”

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.

“Chúng tôi không mua được, lẽ nào cậu mua được? Chúng tôi không có tư cách mua, lẽ nào cậu có tư cách?”

Ngay khi Long Thiên Tiếu nói ra lời này, đột nhiên có tiếng phản bác, người nói chuyện là Lưu Thị. Bà ta vừa nói xong, tự nhiên thu hút sự ủng hộ của vô số người. Là gia tộc hạng hai ở thành phố Lâm Giang, nhà họ Cố luôn muốn trở thành gia tộc hạng nhất ở thành phố này, thậm chí là gia tộc đứng đầu.

Có tài chính, có đủ tư cách để mua căn biệt thự trên đỉnh núi Vân Lan là biểu tượng xác định vị trí của một gia tộc.

Hiện tại, cho dù nhà họ Cố có đủ tiền, nhưng cũng không có đủ tư cách để mua căn biệt thự đó.

“Không sai! Các người không mua được, tôi mua được. Các người không có tư cách mua, tôi có tư cách mua!”

Long Thiên Tiếu bình thản nói, vẻ mặt lãnh đạm, vô cùng tự tin.

“Ai mà chẳng biết khoe khoang chém gió?”

“Đúng thế, ai mà chẳng biết chém gió chứ, tôi còn có thể nói rằng tất cả biệt thự trên đỉnh núi Vân Lan đều là của tôi!”

“Thật không dám giấu giếm, tôi là người giàu nhất thành phố Lâm Giang, không biết cậu có tin không?”

Nghe thấy lời nói của Long Thiên Tiếu, đám người chế giễu không thương tiếc.

Đồ vô dụng này, bản lĩnh chẳng được đến đâu mà khả năng chém gió giỏi thật đấy.

“Nếu cậu thật sự có năng lực mua được biệt thự trên đỉnh núi Vân Lan, vậy coi như hôm nay chúng tôi đã hiểu lầm hai người, cả nhà họ Cố chúng tôi sẽ quỳ xuống xin lỗi. Nếu không phải, các người vĩnh viễn rời khỏi nhà họ Cố đi!”

Bà cụ Cố nghe xong, hai mắt lóe lên, sau đó nói. Cố Tuyết Cầm ở lại nhà họ Cố, nói tóm lại là một mối tai họa ngầm. Hơn nữa, bà ta không thích đứa cháu gái này cho lắm.

“Vậy cứ quyết thế nhé”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy, chỉ nhàn nhạt nói.

“Vợ, chúng ta về thôi!”

Long Thiên Tiếu nắm lấy tay Cố Tuyết Cầm, sau đó nói, anh cũng không thèm quan tâm đ ến ánh mắt của đám người liền đi ra ngoài.

“Thứ rác rưởi này, điên thật rồi, biệt thự đỉnh núi, giá khởi điểm phải từ 60 triệu tệ, anh ta nhiều tiền như vậy sao?”

Sau khi Long Thiên Tiếu rời khỏi, Cố Hiểu Huy mới lên tiếng chế nhạo.

“Nếu cậu ta có đầu óc, có thể là một kẻ vô tích sự chắc?”

“Đúng vậy, đúng vậy, tên này điên rồi, ha ha!”

“Còn mua biệt thự trên đỉnh núi, chắc là đầu bị úng nước rồi, ha ha…”

Tất cả mọi người đều châm chọc khiêu kích, sau khi Long Thiên Tiếu rời đi, bầu không khí tại hiện trường hiển nhiên vui vẻ hơn rất nhiều.

“Nếu không có việc gì nữa, bây giờ tôi phải về giải quyết chuyện riêng đây!”

Lúc này, bà cụ Cố lạnh lùng nói, đám người nghe xong đồng thanh đáp lại, sau đó lần lượt rời đi…

Sau khi rời khỏi biệt thự nhà họ Cố, Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu ngồi lên chiếc Audi, Cố Tuyết Cầm có chút buồn rầu vùi đầu vào chân, cô làm thuê làm mướn không công cho người khác, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm ức.

Nếu không có Long Thiên Tiếu, cô đã sớm khóc thành tiếng rồi, cô vẫn luôn nhẫn nhịn, nhưng sau khi trở lại xe, cuối cùng cô không nhịn được nữa”.

“Hôm nay, tất cả những gì đã mất, tôi sẽ giúp cô lấy lại gấp mười lần. Những gì vốn dĩ thuộc về cô vẫn là của cô, không ai có thể cướp đi được, hiện tại bọn họ đang tự tìm đường chết”.

Long Thiên Tiếu khởi động xe, kiên định nói.

“Ừm…”

Một lát sau, cuối cùng Cố Tuyết Cầm cũng đáp lại, có lẽ là đã khóc ra, trong lòng cô cũng thoải mái hơn.

Sau khi xe chạy được một đoạn, Long Thiên Tiếng lại dừng xe ở ven đường.

Cố Tuyết Cầm có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu hỏi: “Dừng xe làm gì?”

Chỉ thấy Long Thiên Tiếu không nói chuyện, lấy khăn giấy ra đưa đến trước mặt Cố Tuyết Cầm.

“Khóc như mèo, trông khó coi lắm”.

Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.

“Tôi có khóc đâu, tôi chỉ cảm thấy ấm ức chút thôi”.

Cố Tuyết Cầm tức giận nói, nhưng vẫn giật lấy khăn giấy trong tay Long Thiên Tiếu, quay mặt sang một bên, không nhìn anh nữa, có chút bướng bỉnh, giống như cô sợ Long Thiên Tiếu thấy vệt nước mặt trên mặt mình vậy.

“Tôi đã hẹn với Tần Viễn Lâm, ngày mai sẽ gặp!”

Sau khi Long Thiên Tiếu khởi động lại xe, anh nói với Cố Tuyết Cầm.

“Hẹn Tần Viễn Lâm làm gì?”

Cố Tuyết Cầm nghe vậy, có chút ngạc nhiên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.