Ông Bố Chiến Thần

Chương 199



“Mua nhà. Lẽ nào cô thật sự muốn bị bọn họ đuổi ra khỏi nhà họ Cố sao? Cô đã giành được dự án hợp tác với nhà họ Tần, cô bằng lòng làm thuê không công cho bọn họ hả?”

Long Thiên Tiếu lái xe, nhàn nhạt nói.

“Dự án với nhà họ Tần thành hay bại, không phải một câu nói của anh là được sao?”

Cố Tuyết Cầm lắc lắc đầu, sau đó nói. Thật ra, khi ở nhà họ Cố, cô đã nghĩ đến điểm mấu chốt này, cô tức giận là bởi vì tác phong làm việc của đám người tiểu nhân bỉ ổi đó, công tư không phân minh, thưởng phạt không rõ ràng, hiển nhiên là hành vi bất công bằng.

“Quả thực là vậy”.

Long Thiên Tiếu gật đầu, sau đó nói.

“Thật ra, điều tôi quan tâm không phải là có được quay trở lại gia tộc hay không. Ở bên ngoài, chúng ta cũng có thể sống tốt. Tôi không nghĩ sẽ có khoảng thời gian nào khó khăn hơn 5 năm qua. Tôi đấu tranh, đấu tranh đến hơi thở cuối cùng, và tôi không muốn để cho tâm huyết của ông nội bị hủy hoại trong tay đám người đó. Tôi chiến đấu không phải là vì muốn chứng minh tôi giỏi giang như thế nào, mà vì tôi muốn lấy lại những gì mình đã mất. Trước đây, tôi không thấy được hy vọng, nhưng hiện tại bởi vì có anh, tôi như được tiếp thêm sức mạnh. Cho nên, tôi không ngại đấu tranh”.

Cố Tuyết Cầm hít một hơi thật sâu, nhìn về phía trước, nói bằng giọng điệu sâu lắng.

“Nhà họ Cố vốn dĩ là của cô. Người duy nhất ông cụ coi trọng chính là cô, ông cụ nóng nảy mà khôn ngoan suốt cả một đời. Từ lâu đã biết trong gia tộc này, người có thể làm nên chuyện là cô. Chỉ là bản thân ông ấy cũng không thể ngờ rằng, chính mình rời khỏi thế giới này từ trong giấc mộng, căn bản không có thời gian dọn đường cho cô”.

Long Thiên Tiếu vừa lái xe vừa nói.

“Có lẽ cả đời ông nội đã làm quá nhiều việc, thậm chí nhiều việc tôi cho rằng ông đã làm sai, nhưng trên thực tế không sai một chút nào cả”.

Cố Tuyết Cầm nhìn thật sâu vào trong đôi mắt của Long Thiên Tiếu, nói.

Ban đầu khi ông nội gán ghép cô với một người chồng như vậy, trong lòng cô cảm thấy khó hiểu, muốn kháng cự, cô từng nghĩ rằng đây là sai lầm lớn nhất của cuộc đời ông nội, nhưng cô lại sai rồi, mọi thứ giờ đây đã chứng minh rằng Long Thiên Tiếu không phải người bình thường.

Tài năng của anh từ lâu đã vượt qua những người đàn ông bình thường, thậm chí trình độ của anh còn vượt ra ngoài phạm vi hiểu biết của bản thân.

Không phải là anh không xứng với cô, mà là cô không xứng với anh, rất nhiều lần, trong lòng cô có cảm giác như vậy.

“Bao gồm cả việc ép gả cô?”

Long Thiên Tiếu nghe vậy liền nói

“Sai. Chuyện này hoàn toàn sai”.

Cố Tuyết Cầm không khỏi tức giận liếc nhìn Long Thiên Tiếu, thật đúng là nói chuyện không nên nói, cô có loại kích động muốn xông lên véo chết kẻ vô lại này.

Nhận thấy ánh mắt của Cố Tuyết Cầm, trong lòng Long Thiên Tiếu trống rỗng, dường như anh đã chọc tức Cố Tuyết Cầm rồi.

“Dù sao đâm lao thì phải theo lao thôi”.

Long Thiên khẽ mỉm cười nói, nghe thấy lời nói không có liêm sỉ này, Cố Tuyết Cầm lại ôm đầu gối, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, như thể cô bị Long Thiên Tiếu nói trúng tâm tư vậy.

“Không phải là trong lòng anh còn có người phụ nữ khác sao?”

Cố Tuyết Cầm bĩu môi, tức giận nói, lúc này, chiếc xe đã tiến vào tiểu khu, Long Thiên Tiếu đang đỗ xe.

“Dù mọi chuyện đã trôi qua nhiều năm, nhưng vị trí của cô ấy trong lòng tôi, không ai có thể thay thế được”.

Long Thiên Tiếu thở dài một hơi, sau đó anh xuống xe, đây là sự thật, mặc dù anh cảm thấy Cố Tuyết Cầm nhất định sẽ không thoải mái, nhưng anh vẫn nói ra.

Từ trước đến nay, Long Thiên Tiếu anh làm việc minh bạch rõ ràng.

“Cắt, tôi biết ngay mà”, Cố Tuyết Cầm cũng không tức giận, chỉ nhỏ giọng nói, sau đó cô lại than thở một mình: “Sự việc đã trôi qua nhiều năm như vậy, cũng nên buông bỏ rồi. Thật ra, tôi chỉ muốn có một vị trí nho nhỏ ở trong lòng anh, một chút thôi là được rồi. Tuy nhiên, nếu anh là cái loại đàn ông lòng lang dạ sói, đứng núi này trông núi nọ, tại sao tôi lại nhìn trúng anh chứ?”

Khi nói đến từ “nhìn trúng”, trên mặt Cố Tuyết Cầm hiện lên vẻ xấu hổ, nói như vậy, cô đã thích anh rồi? Trong lòng cô rối như tơ vò, đồng thời cũng có loại cảm giác ngọt ngào.

Đương nhiên, Long Thiên Tiếu không thể nghe thấy những lời này, bởi vì anh đã xuống xe.

“Đi thôi, xuống xe, ở đó làm gì?”

Thấy Cố Tuyết Cầm không xuống xe, Long Thiên Tiếu mở cửa cho cô rồi nói.

“Ừ!”

Cố Tuyết Cầm đáp lại một tiếng rồi mới xuống xe, khuôn mặt xinh xắn vẫn còn chút ửng hồng, dáng vẻ đó, trông có chút quyến rũ.

“Sắc mặt không đúng lắm, bị sốt sao?”

Long Thiên Tiếu đặt tay lên trán Cố Tuyết Cầm, hỏi.

“Anh mới bị sốt ấy”.

Cố Tuyết Cầm phồng má lên, tức giận nói, cô gỡ tay Long Thiên Tiếu ra, gương mặt vẫn đang ửng hồng.

“Không sốt thì tốt”.

Nghe vậy, Long Thiên Tiếu xoay người đi vào nhà.

“Này, Long Thiên Tiếu, tôi thích một bộ váy!”

Cố Tuyết Cầm đi theo sau Long Thiên Tiếu, hét lên”.

“Váy hiệu gì?”

Long Thiên Tiểu hỏi mà không quay đầu lại.

“Donald Karan, đắt lắm!”

Cố Tuyết Cầm trả lời.

“Đắt đến đâu?”

“Hơn 7000 ngàn tệ”.

Cố Tuyết Cầm đáp lại.

“Donald Karan là một người phụ nữ nhã nhặn, dung mạo bình thường, để đa dạng hóa tủ quần áo của mình, vợ chồng bà ấy đã thành lập công ty riêng và tung ra hàng loạt sản phẩm đặc trưng khác biệt với thế giới. Văn hóa và hơi thở cuộc sống độc đáo đã tạo nên một cách hiểu biết mới. Bà ấy đã sử dụng cách tiếp cận tiên phong hơn, thời trang hơn và giản dị hơn để mô tả các nền văn hóa khác nhau và sự quyến rũ độc đáo của Donald Karan là một ngôn ngữ hoàn toàn khác”.

Cố Tuyết Cầm chậm rãi nói, như thể cô đang cố thuyết phục Long Thiên Tiếu mua váy cho mình vậy.

“Mua!”

Long Thiên Tiếu không thèm quay đầu lại, nói.

“Ok, anh đi với tôi”.

Cố Tuyết Cầm đáp lại.

“Được. À này, có muốn mở một công ty thời trang không?”

Long Thiên Tiếu lại hỏi.

“Giờ không thể mở được. Tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn mua váy, cái loại rất đắt…”

Cố Tuyết Cầm sửng sốt một lúc, gần như theo bản năng nói.

“Vậy chuyện mở công ty, nói sau nhé”.

Long Thiên Tiếu quay người lại, mỉm cười nói với Cố Tuyết Cầm.

“Ok”.

Cố Tuyết Cầm nói. Về đến nhà, cô và Long Thiên Tiếu người nào về phòng người nấy.

Cảnh tượng này bị Vương Mỹ nhìn thấy, bà ta thấy Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu cười nói vui vẻ, thậm chí khuôn mặt xinh đẹp của Cố Tuyết Cầm còn có chút ửng hồng, trong lòng bà ta cảm thấy không ổn, lẽ nào ở trong xe, tên vô dụng này đã làm gì Cố Tuyết Cầm sao?

Nghĩ đến đây, Vương Mỹ cảm thấy tim mình như muốn nổ tung, kẻ rác rưởi này dựa vào đâu?

“Tôi cần một ngôi nhà, ngày mai ông qua xem với tôi”.

Trở về phòng, Long Thiên Tiếu gửi cho Tần Viễn Lâm một tin nhắn.

“Ok. Nếu muốn một căn trên núi Vân Lan, cứ nói với tôi”.

Tần Viễn Lâm nhanh nhẹn nói. Biệt thự trên đỉnh núi Vân Lan chỉ từ 60 đến 100-200 triệu tệ một căn, nhưng lợi ích kinh tế mà Long Thiên Tiếu tạo ra đã khiến cho ông ta trở thành người giàu nhất thành phố Lâm Giang, khối tài sản hiện tại của Tần Viễn Lâm là một con số độc nhất vô nhị ở Đại Hạ”.

“Được, mai gặp rồi nói nhé”.

Long Thiên Tiếu đáp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.