Ông Bố Chiến Thần

Chương 22



Chương 22: Bị chặn rồi

“Hạo à, bác sĩ nói rồi, giờ con không nên kích động, nếu không sẽ ảnh hưởng đến quá trình phục hồi của xương cốt. Còn về việc báo thù, con yên tâm, nhất định sẽ phải báo mối thù đánh con biến dạng này!”

Trịnh Lệ Hoa ngồi bên cạnh giường bệnh, tình trạng của bà ta thì đỡ hơn chút, chỉ bị sưng hết mặt lên. Cú tát của Long Thiên Tiếu khá mạnh, khiến miệng bà ta méo xệch, giờ nói chuyện còn hơi lắp bắp.

“Con muốn tận mắt nhìn thấy tứ chi của Long Thiên Tiếu bị cắt đứt, và giẫm đạp lên con đàn bà giả thanh cao Cố Tuyết Cầm kia!”

Tôn Hạo nhếch miệng, nói chuyện một cách khó khăn.

“Được được, nghe con hết!”

Trịnh Lệ Hoa vội vàng nói, sợ Tôn Hạo bị k1ch thích quá mức.

“Lạch cạch!”

Cửa phòng bị mở ra, một người đàn ông khoảng 4,50 tuổi mặc vest đi vào.

“Sao đấy, bà bảo Hạo nhà mình bị đánh à? Trong thành phố Lâm Giang này còn có người dám động vào nhà họ Tôn chúng ta à?”

“Tôn Tập Lương, ông đến rồi cơ à, con trai bị đánh như thế rồi mà ông vẫn còn oai như thế nữa!”

Trịnh Lệ Hoa thấy người đàn ông đến thì vội vàng cáo trạng.

“Nói tôi nghe xem, rốt cuộc là kẻ nào làm?”

Tôn Tập Lương nhìn Tôn Hạo, hơi chau mày, lạnh lùng hỏi.

Nghe tin con trai bị đánh nghiêm trọng, ông ta liền vội vàng đến đây. Tình huống cụ thể ra sao ông ta còn chưa rõ.

“Còn là ai được nữa, chính là cái thằng con rể vô dụng Long Thiên Tiếu của nhà họ Cố kia kìa! Nó không những đánh con trai ông mà còn đánh cả tôi nữa”.

Trịnh Lệ Hoa tức tối nói, giọng điệu vô cùng ác độc.

“Vậy hai người cứ để nó đánh thế à? Không biết gọi người đến à? Cảnh sát trưởng Trần với tôi có quen biết mà, không lẽ ông ta không nể mặt tôi mà xử lí được chuyện này hay sao”.

“Xử lí cái đếch gì, nói ra mà thấy tức”.

Trịnh Lệ Hoa nghe vậy liền tức tối đáp lại. Sau đó, bà ta đem mọi chuyện phát sinh tại nhà họ Cố kể hết lại một lần.

Nghe hết đoạn kể của Trịnh Lệ Hoa, Tôn Tập Lương rõ ràng là cảm thấy không tin.

“Bà đùa tôi à, cảnh sát trưởng Trần sao có thể quỳ xuống trước mặt cái tên vô dụng đó được? Lại còn dám tát bà nữa? Không lẽ nó không biết bà là ai à? Lẽ nào nó không biết bà là người của Tôn Tập Lương sao?”

“Chuyện là thế đấy, Tôn Tập Lương, ông giải quyết chuyện này cho tôi đi, dù sao tôi cũng nuốt không trôi cục tức này đâu”.

Trịnh Lệ Hoa khó chịu nói. Ý tứ rất rõ ràng, chính là báo thù.

“Bà chờ chút, tôi gọi cho cảnh sát trưởng Trần hỏi cho rõ”.

Tôn Tập Lương lấy điện thoại ra gọi cho Trần Hướng Thiên. Nhưng một lúc lâu sau, điện thoại chỉ truyền đến âm thanh máy bận.

“Có chuyện gì thế này?”

Tôn Tập Lương chau mày, khó hiểu nói. Ông ta lại gọi lần nữa, nhưng vẫn hiện số máy bận như cũ.

“Không nghe máy?”

Tôn Tập Lương chau mày chặt hơn, dường như nhận ra có gì đó không đơn giản.

“Tôi nghĩ là ông bị ông ta chặn rồi”.

Trịnh Lệ Hoa ngồi cạnh, nói với vẻ khó chịu.

“Hạo, giờ con thấy sao rồi?”

Tôn Tập Lương đi qua hỏi Tôn Hạo.

“Bố, con nhất định phải làm cho thằng vô dụng đó trở nên tàn phế. Nó dám đánh con thành thế này, con thấy mình như sắp chết rồi, muốn rã rời hết cả ra ấy, như từng khúc xương đều không phải của con nữa”.

Tôn Hạo sắp khóc đến nơi. Hắn ta không hiểu, tại sao chỉ là một vết cắt đơn giản mà lại bị đau đến thế, lúc bác sĩ kiểm tra, thậm chí còn nói nội tạng của hắn ta bị thương không nhẹ, đúng là điên mà.

“Yên tâm, nếu Trần Hướng Thiên không đến đây thì bố cũng sẽ làm. Ngoài Trần Hướng Thiên ra, bố vẫn còn cách khác”.

Tôn Tập Lương nhìn con trai bị bọc như xác ướp, lạnh lùng nói. Ông ta chỉ có một đứa con này thôi, bình thường đều yêu chiều, thế mà lại bị đánh ra nông nỗi này, ông ta tức đến phát điên rồi.

“Giờ bố sẽ đi giải quyết, con ở đây nghỉ ngơi cho tốt vào”.

Tôn Tập Lương nhìn Tôn Hạo, sau đó đi ra khỏi phòng bệnh.

Tại khu dân cư Vân Lan Sơn, khi Long Thiên Tiếu vào nhà thì nhận được sự “chào đón” là ánh mắt lạnh lùng của em vợ và mẹ vợ. Long Thiên Tiếu đã quen với việc này từ lâu.

Nếu là ngày trước, anh thậm chí còn bị chửi thêm mấy câu kìa, nhưng giờ bọn họ chỉ bày ra dáng vẻ tức giận mà thôi.

“Nhìn cái gì mà nhìn, làm gì thì làm đi, nhà này không nuôi người ở không”.

Vương Mỹ hung dữ nói, Long Thiên Tiếu nghe vậy thì cũng không nói gì mà ôm Long Tiểu Tịch về phòng. Vì phải mệt mỏi cả ngày nên cô bé đã ngủ gục trên vai Long Thiên Tiếu từ lâu.

Sau khi đặt cô bé lên giường, Long Thiên Tiếu xuống dưới nấu cơm. Lúc này, Cố Vân Sơn thường sẽ chơi cờ bên ngoài, Vương Mỹ thì cũng đi ra ngoài tản bộ, trùng hợp là Cố Thiếu Duy hôm nay cũng ra ngoài.

Trong nháy mắt, chỉ còn mỗi Long Thiên Tiếu và con gái trong nhà, nhưng những người biến mất rồi sẽ quay lại đúng vào giờ ăn cơm.

Khi anh đi qua phòng khách thì thấy có một cái túi và tài liệu trên bàn, cùng một hợp đồng, bên trên có ghi “Thư đề nghị dừng hợp tác”. Vì tò mò nên Long Thiên Tiếu cầm lên xem và khẽ nhíu mày.

Đây là túi của Cố Tuyết Cầm, có vẻ là cô vừa mới ra ngoài về.

Anh cầm tài liệu lên, đi thẳng đến trước phòng Cố Tuyết Cầm và gõ cửa.

“Ai đó?”

Bên trong đúng là có tiếng của Cố Tuyết Cầm.

“Tôi đây”.

Long Thiên Tiếu đáp.

“Vào đi!”

Cố Tuyết Cầm nói.

“Chuyện gì?”

Long Thiên Tiếu vừa đi vào đã thấy Cố Tuyết Cầm đang ngồi trên bàn viết gì đó. Lúc anh vào, cô vẫn không hề dừng tay.

“Đây là của cô à?”

Long Thiên Tiếu vẫy tờ hợp đồng trong tay và hỏi. Cố Tuyết Cầm nhìn rồi im lặng trong chốc lát.

“Ừ, có gì không?”

Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Nhà họ Tôn đã ký hợp đồng với nhà họ Hạ, và kết thúc dự án do cô phụ trách”.

Long Thiên Tiếu bình tĩnh nói.

“Ừ, Tôn Hạo vừa đi, bên đó đã gọi điện đòi dừng hợp tác. Lúc trước là Tôn Hạo phụ trách cái này, một phần là nhờ có mối quan hệ của mẹ tôi, phần còn lại chắc anh cũng hiểu. Cho nên, khi Tôn Hạo bị đánh ra như vậy thì làm gì còn hợp với tác nữa”.

Cố Tuyết Cầm thở dài, nói với vẻ mặt bình tĩnh. Chuyện đã đến nước này, có nói gì cũng vô dụng.

“Bọn họ nhanh nhỉ, vậy cô định làm gì tiếp theo, hay có chỗ nào tôi giúp được cô không?”

Long Thiên Tiếu chân thành hỏi, mọi chuyện đúng là do anh gây ra, nhưng anh không hối hận. Nếu cho anh chọn lại, anh vẫn sẽ làm như thế.

“Anh thì giúp được gì? Cách giải quyết chính là tìm một đối tác lớn hơn, có thể đem lại nhiều lợi ích cho dòng họ hơn! Giờ cứ xem đã, còn hai hôm nữa là đến ngày giỗ ông nội, khi đó xem họ nói gì”.

Cố Tuyết Cầm lắc đầu đáp, không hề quan tâm đ ến lời nói của Long Thiên Tiếu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.