Ông Bố Chiến Thần

Chương 23



Chương 23: Trẻ đi, già trở về nhà

Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm chào hỏi nhau một tiếng rồi đưa con gái ra ngoài.

“Bố ơi, chúng ta ra ngoài sớm như vậy để làm gì?”

Cô bé được Long Thiên Tiếu ôm lấy liền hỏi.

“Đi thăm ông bà!”

Long Thiên Tiếu đáp ngắn gọn.

“Không phải ông bà không có ở nhà sao? Tại sao lại đến thăm?”

Cô bé chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi.

“Không phải là Vương Mỹ và Cố Vân Sơn!”

Long Thiên Tiếu nhẹ nhàng nói.

“Vậy thì là ai ạ?”

“Là bố và mẹ của bố, ông bà nội của con và cả cô con nữa”.

Lúc nói những lời này, cổ họng Long Thiên Tiếu như nghẹn lại, mười tám năm đã trôi qua rồi, rời nhà từ khi còn trẻ, chớp mắt thế mà đã mười tám năm, sau mười tám năm, bố mẹ còn có thể nhận ra mình không?

Năm năm kể từ ngày trở về thành phố Lâm Giang, anh vẫn không dám đi gặp bố mẹ mình, thân phận, hoàn cảnh của anh đã định trước rằng không thể tiếp xúc với quá nhiều người. Trong khi chưa có đủ thực lực và điều kiện, anh càng tiếp xúc với nhiều người thì đồng nghĩa với việc càng có nhiều người rơi vào cảnh nguy hiểm, người càng gần gũi thì sẽ càng nguy hiểm.

Năm năm nay, anh từng quay trở lại mảnh sân nhỏ chỗ khu xóm nghèo không biết bao nhiêu lần, nhưng chỉ có thể trốn ở ngõ nhỏ bên ngoài nhìn bố mẹ đã già nua của mình từ xa, không dám bước ra để nhận nhau. Một là không còn mặt mũi nào đối diện với đấng sinh thành, mặt khác, anh cũng lo rằng sự xuất hiện của mình sẽ mang tới bất trắc và tai họa cho gia đình.

Anh biết, mình mất tích suốt mười tám năm, vì muốn đi tìm mình mà bố mẹ đã dùng hết tài sản, giờ trong nhà chẳng còn gì.

Dẫn con theo, Long Thiên Tiếu bắt xe taxi đi thẳng về phía tây thành phố, khoảng chừng mười phút sau, họ dừng tại một trạm xe buýt ở phía tây thành phố, chỗ này là trạm cuối, mặc dù chỉ cách khu dân cư núi Vân Lan hơn mười phút đi xe nhưng nó lại là nơi cực kì hoang vắng của thành phố Lâm Giang.

Thành phố Lâm Giang vô cùng phát triển trong vài năm trở lại đây, nhưng vẫn chưa thể phát triển đến bên phía tây này, vì nơi này so với phía nam hay phía bắc thì còn lạc hậu hơn rất nhiều.

Phía tây thành phố là nơi tập trung rất nhiều người nghèo, là xóm bần cùng nổi tiếng ở thành phố Lâm Giang, ngẩng đầu lên đã có thể nhìn thấy một tảng lớn các túp lều của người dân nơi đây, môi trường xung quanh rất bẩn thỉu và lộn xộn.

“Bố ơi, ông bà nội sống ở đây sao?”

Long Tiểu Tịch chớp mắt hỏi.

“Ừ, sống ở đây!”

Long Thiên Tiếu đáp lại một tiếng, bế cô bé đi vào trong con hẻm nhỏ lộn xộn bừa bãi, anh rời khỏi nơi này khi mới mười một tuổi, một đứa trẻ mười một tuổi có thể nhớ được rất nhiều thứ, bao gồm từng ngõ hẻm ở nơi đây, mỗi một ngôi nhà, kể cả là những ngóc ngách ngày xưa chơi trốn tìm

Đi vào trong con hẻm nhỏ này, Long Thiên Tiếu có một cảm giác vừa quen vừa lạ, bao nhiêu năm rồi, sự thay đổi của nơi này đương nhiên cũng rất lớn, nhưng dường như vẫn có thể tìm thấy được những được dấu vết của năm tháng xưa cũ.

Ở giữa xóm nghèo, trong một căn nhà nhỏ hơi hoang tàn là một người phụ nữ đang ngồi bên cạnh cái bể làm bằng bê tông, trước mặt là một thùng gỗ chất đầy quần áo, bà ấy đang ngồi vò miệt mài.

Ở bên cạnh, một cô gái chừng hai mươi tuổi đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ nhặt rau.

“Mẹ, con nói thật mà, hôm đó, lúc con ở chợ rau thực sự đã gặp được anh trai đó!”

Cô gái ngồi nhặt rau, khẽ cau mày nói với người phụ nữ bên cạnh.

“Khi anh trai bị đám buôn người bắt đi cũng chỉ mới mười một tuổi, con cũng mới có bốn năm tuổi, con nhớ anh con trông như thế nào chắc? Con đừng có đùa với mẹ nữa!”

Người phụ nữ dừng tay lại, thở dài nói.

“Dĩ nhiên là con nhớ rồi!”

Cô gái kia bĩu môi, cảm thấy rất không phục.

“Mười tám năm, dù cho con có nhớ đi nữa nhưng đàn ông con trai trưởng thành cũng thay đổi rất nhiều, con mới nhìn thoáng qua là đã nhận ra được anh trai sao? Đám buôn người khốn nạn, bắt con trai của mẹ mười tám năm nay, mẹ còn không biết là con trai mình đang sống như thế nào? Người làm cha làm mẹ, nên tìm thì cũng tìm khắp mọi nơi rồi, nhưng trong biển người mênh mông thì cũng bó tay hết cách. Chỉ mong cho con của mẹ có thể sống tốt dù đang ở nơi đâu”.

Người phụ nữ tiếp tục thở dài vò quần áo, hốc mũi cay cay, mắt cũng hơi đỏ lên.

“Mẹ ơi, con có linh cảm mãnh liệt rằng anh trai vẫn luôn ở bên chúng ta, anh ấy chỉ không muốn xuất hiện trước mặt chúng ta vào lúc này. Con nói cho mẹ nghe, lúc ở chợ rau con đã nhìn thấy người đó không dưới một lần, chỉ là lần nào con muốn đuổi theo là anh ấy cũng lập tức biến mất. Mà người có bóng dáng rất giống anh trai lại như đang cố tình trốn tránh con vậy á”.

Cô gái vừa nhặt rau, vừa suy nghĩ rồi nói.

“Đồ ngốc, mẹ nghĩ chắc do con nhớ anh trai đến phát điên rồi, lúc đó con mới có bốn, năm tuổi, sao mà nhớ được nhiều chuyện như vậy?”

Người phụ nữ mắng cô gái, trong giọng có phần bất đắc dĩ

“Mẹ, con nói thật mà!”

Cô gái nhấn mạnh thêm lần nữa.

“Cho dù có là thật, nếu như anh con ở thành phố Lâm Giang, tại sao lại không đến gặp chúng ta? Lại còn trốn tránh con nữa, làm sao có thể như vậy?”

Người phụ nữ lắc đầu, có chút thất vọng nói, bà ấy cũng muốn nghĩ rằng tất cả những gì con gái nói là sự thật, nhưng tất cả rõ ràng đều rất vô lý.

“Bà ơi, mọi người đang nói cái gì vậy, có phải là con trai Thiên Tiếu của tôi đã quay về rồi?”

Lúc này, một giọng nói của đàn ông vọng ra từ trong nhà.

“Về cái gì mà về, ông đang mơ đấy à? Cái bộ xương già của ông không biết đã đi bao nhiêu nơi, chân cũng gãy rồi, thế mà còn chẳng thể tìm được nó, bây giờ nó có thể quay về sao? Ông sợ không phải mình đang mơ à?

Người phụ nữ tức giận nói.

“Nếu như không quay về, vậy bà nhắc đến thằng bé làm gì, nghe mà tôi buồn lòng!”

Trong nhà vọng ra giọng nói không hài lòng.

“Bố, bác sĩ nói bố phải nghỉ ngơi nhiều hơn, giữ tâm trạng thoải mái, như vậy chân mới nhanh khỏi được, bố cứ an tâm đi, đừng nghĩ quá nhiều làm gì!”

Trong mảnh sân nhỏ, cô gái an ủi bố mình. Mười tám năm trước, người anh trai bị đám buôn người bắt cóc vẫn luôn là khúc mắc khó gỡ trong gia đình họ, thời gian qua lâu như vậy nhưng mà một giọt máu đào vẫn hơn ao nước lã, huyết thống tình thân vẫn không thể cắt đứt được.

“Tốt đẹp cái gì, cái chân này của bố cũng coi như là hỏng rồi, đã nằm trên giường này ba năm, nếu như có khỏi thì sớm đã khỏi rồi, bố thấy tốt nhất là đừng mua thuốc nữa, lấy tiền mua thuốc cho con đi học. Bao nhiêu năm nay học hành vất vả, sắp tốt nghiệp rồi, con nói muốn bỏ là bỏ à?”

Người trong phòng vừa nói xong câu này đã thở dài, sau đó không nói thêm gì nữa.

“Bố đừng nói linh tinh, sao lại không khỏi được, sau này bố còn phải bế cháu cho anh trai nữa chứ, bố nói gì vậy?”

Cô gái lại bướng bỉnh đáp lại, một lúc lâu sau không thấy trong nhà nói thêm gì thì đành nhìn người phụ nữ rồi lắc đầu thở dài.

Sau khi thở dài, hai người lại cúi đầu làm việc riêng, dường như không ai để ý rằng ở nhà có hai người đang đứng, một người đàn ông tóc hơi dài, râu ria lởm chởm, tay dắt theo một bé gái đang lẳng lặng đứng ngay trước sân.

“Mẹ, con về rồi đây!”

Nhìn cảnh tượng trước mắt, cổ họng Long Thiên Tiếu như nghẹn lại, cất giọng khàn khàn gọi một tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.