Ông Bố Chiến Thần

Chương 27



Chương 27: Tôi muốn đánh vào mặt ông ta

“Phập…”

Có tiếng của một v@t cứng đâm xuyên vang lên.

“Bụp!”

Sau đó lại là một tiếng động lớn, lòng bàn tay của thằng gầy vừa giơ ra lập tức bị một đôi đũa đánh trúng, cơ thể chịu phải một loại sức nặng khiến cả người bay ra ngoài căn phòng.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều chết lặng.

“Tôi nói rồi, tiền thì tôi có nhưng tôi không cho đâu”.

Long Thiên Tiếu bình thản nói, lại ngồi về chỗ cũ, kêu Long Tiểu Tịch ăn cơm. Một loạt động tác của Long Thiên Tiếu khiến cho đám người khiếp sợ, hồi lâu sau cũng chưa hoàn hồn.

“Ăn no chưa?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Ăn no rồi ạ!”

“Tình huống lần này khá đặc biệt, sau này cho dù con đói thế nào thì đều phải đợi người lớn trong nhà cùng ăn cơm, biết chưa?”

“Con biết rồi, thưa bố!”

Long Tiểu Tịch ngoan ngoãn nói.

“Con đi qua một bên trước, bố phải giải quyết chuyện ở đây”.

Long Thiên Tiếu lại nói với Long Tiểu Tịch. Bé con nghe lời mà ngoan ngoãn lùi sang một bên.

“Thằng nhãi, mày dám ra tay với tao thì mày chết chắc rồi con ạ!”

Vương Tam giờ mới hoàn hồn, gã hung hăng nói.

“Bố mẹ, em gái, chuyện ở đây để con xử lý, mọi người đứng sang một bên đi”.

Long Thiên Tiếu đứng dậy, nói.

“Thiên Tiếu, con…”

Lý Bình sửng sốt, vừa rồi Long Thiên Tiếu đánh ra quyền cước đó rõ ràng là khiến họ hơi kinh ngạc.

“Anh, họ nhiều người như vậy, chúng ta vẫn nên báo cảnh sát thôi!”

Long Vận Nhi lo lắng, có thể đánh ngã một người thì nói là thân thủ tốt, nhưng nhiều người như thế, Long Thiên Tiếu có đối phó nổi không? Ở đây có sáu, bảy người đấy!

“Nghe anh, lui sang một bên”.

Long Thiên Tiếu đã nói thế thì Long Vận Nhi đành phải nghe theo.

“Các ông muốn ba mươi ngàn, tôi cũng có!”

Long Thiên Tiếu vừa nói vừa ném thêm hai tập tiền lên bàn. Lần này thì Vương Tam hơi sững sờ, thằng nhãi này có ý gì? Cố tình chọc tức gã sao?

“Ba mươi ngàn? Bây giờ mày đã đánh đàn em tao bị thương, không có một trăm ngàn thì chuyện này không xong đâu”.

Vương Tam nhìn số tiền trên mặt bàn bằng ánh mắt đầy tham lam.

“Trí nhớ của ông có vẻ không tốt lắm nhỉ. Tôi nói, tôi có tiền. Ông muốn một trăm ngàn tôi cũng có, nhưng tôi sẽ không đưa cho ông”.

Long Thiên Tiếu lạnh nhạt nói. Vương Tam nghe thấy thế thì bốc hỏa lên đầu. Thằng nhãi này đúng là cố ý chọc tức gã mà.

“Được, nếu đã như thế thì đừng trách bọn tao không nể tình. Ở vùng phía Tây thành phố này, dù tao có phế mày thì không ai dám nói gì đâu. Tiền thì tao phải lấy, còn mày thì tao cũng phải phế bỏ”.

Vương Tam nghiến răng nói.

“Anh Tam, bàn tay của Khỉ gầy bị đôi đũa đâm vào có vẻ bị thương rất nặng, nhất định không thể tha cho thằng nhãi này”.

Một tên đàn em ở bên cạnh Vương Tam nói.

“Lên, tất cả cùng lên. Nó biết đánh nhau như thế thì để tao xem nó có ba đầu sáu tay không?”

Vương Tam hét lên. Năm sáu tên đàn em cùng xông về phía Long Thiên Tiếu.

Nhưng tốc độ của Long Thiên Tiếu cực kỳ nhanh, thủ đoạn cũng vô cùng tàn nhẫn, gần như trong vòng mấy chục giây ngắn ngủi thì tiếng xương gãy vang lên răng rắc, kẻ nào càng kêu to lại càng bị đánh.

Không lâu sau, mấy tên đàn em bị đánh cho lăn lộn trên mặt đất, kẻ nào cũng kêu lên thảm thiết.

Nhìn thấy cảnh này, cả người Vương Tam chết lặng, nhìn Long Thiên Tiếu đang đứng vững như bàn thạch ở đó thì nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt kinh hãi. Gã biết, lần này đã đạp phải cục sắt rồi.

Thân thủ của thằng nhãi này sao lại kinh khủng như thế, cộng thêm cả gã là sáu, bảy người mà không thể lại gần nó.

“Nhà tôi nợ các ông bao nhiêu tiền, ông chỉ có một cơ hội trả lời thôi”.

Long Thiên Tiếu nói bằng giọng chắc nịch.

“Một ngàn?”

Vương Tam tham dò hỏi.

“Ông chắc chứ?”

Khóe miệng Long Thiên Tiếu cong lên, giọng điệu lạnh lùng nói.

“Không nợ, nhà cậu không nợ tôi đồng nào hết!”

Vương Tam vội vàng xua tay, dù sao tránh voi cũng chẳng xấu mặt nào.

“Tôi phá lệ cho ông cơ hội thứ hai, ông vẫn trả lời sai đấy”.

Long Thiên Tiếu có chút thất vọng khẽ lắc đồng.

“Người anh em đây có ý gì?”

Vương Tam chắp tay, giả vờ bình tĩnh hỏi.

“Nhà tôi nợ các ông âm năm mươi ngàn, âm của âm là dương, tức là các ông nợ nhà tôi năm mươi ngàn!”

Vương Tam nghe thấy thế thì mặt bỗng đổi sắc. Quả nhiên thằng nhãi này muốn tống tiền gã mà. Nhưng Vương Tam gã lăn lộn lâu như vậy, chưa từng ăn quả đắng nào, thằng nhãi này quá đáng quá rồi.

“Người anh em, cậu như thế thì hơi quá đáng rồi. Làm cái gì cũng phải để lại đường lui, sau này còn dễ gặp mặt!”

Vương Tam đứng thẳng lưng, chắp tay lại nói.

“Tôi không cần đường lui. Tôi thích làm đến cùng, không để cho mình có chỗ lùi chân đấy”.

Long Thiên Tiếu lạnh nhạt nói.

“Người anh em, mọi người đều lăn lộn ngoài xã hội. Tôi là Vương Tam, là đàn em của đại ca Mặt Sẹo. Nếu để đại ca Mặt Sẹo biết chuyện đàn em của anh ấy chịu thiệt ở đây thì sợ là cậu không chịu được hậu quả đâu”.

Vương Tam tỏ ra lạnh lùng, mềm mỏng thì được nhưng gã cũng không phải loại người mà ai cũng bắt nạt được đâu.

“Mặt Sẹo hả, chưa từng nghe, không phải là Đông Lôi Hổ, Tây Phong Cẩu, Bắc Thăng Thiên, Nam Hồ Điệp sao? Mặt Sẹo ở đâu?”

Long Thiên Tiếu cau mày, nói.

“Cậu nói không sai, không giấu gì cậu, đại ca Mặt Sẹo chính là cánh tay đắc lực của đại ca Phong Cẩu. Nếu cậu đối xử với tôi như thế thì chính là đánh vào mặt đại ca Mặt Sẹo và đại ca Phong Cẩu rồi đấy”.

Thấy vẻ mặt của Long Thiên Tiếu thay đổi, Vương Tam rõ ràng là thầm vui mừng, cho rằng Long Thiên Tiếu sợ rồi.

“Không sai, đúng là tôi muốn đánh vào mặt chúng”.

Long Thiên Tiếu lạnh nhạt nói, nhưng câu nói này suýt nữa khiến Vương Tam nghẹn chết.

“Cậu… cậu đừng hối hận đấy. Nếu đại ca Mặt Sẹo đến rồi, cậu sẽ biết thế nào là hậu quả khi chọc vào tôi chỉ trong phút mốt”.

Vương Tam nói.

“Nói lắm quá, muốn gọi người thì nhanh lên, nhưng ông thì phải ở lại đây”.

Long Thiên Tiếu liếc mắt nhìn rồi nói.

“Được, được lắm. Nếu cậu đã kiêu ngạo như thế thì tôi sẽ cho cậu biết trời cao còn có trời cao hơn, người tài còn có người tài hơn là như thế nào”.

Sắc mặt Vương Tam âm hiểm nói.

“Mày, đi thông báo cho anh Mặt Sẹo, gọi người đến đây, có bao nhiêu người thì gọi bấy nhiêu. Nói ở đây có một con cá béo, Vương Tam muốn cùng anh Mặt Sẹo thịt nó”.

Vương Tam dặn dò một tên đàn em bên cạnh. Tên đàn em đó bị Long Thiên Tiếu đánh không nhẹ, khập khiễng đứng dậy rồi liều mạng bỏ chạy ra ngoài.

“Nhóc con, bây giờ hối hận còn kịp đấy. Tuy cậu biết đánh đấm nhưng có thể đánh mười người nhưng đánh nổi mấy chục người sao?”

Vương Tam nhìn Long Thiên Tiếu, lạnh nhạt nói.

“Mới mấy chục người sao. Tôi cho rằng mấy trăm người cơ đấy. Đám người các ông lăn lộn giang hồ kiểu gì không biết!”

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.

“Hừ…”

Vương Tam hừ lạnh một tiếng.

“Bụp!”

Long Thiên Tiếu bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Vương Tam, một chân đạp vào đầu gối phải của gã, cả người gã đổ ra, quỳ một chân xuống.

“Cậu…”

Vương Tam hét lên thảm thiết, đau đớn không chịu nổi, mồ hôi chảy từng giọt trên trán.

“Nói cho đàn em của ông biết, cứ mỗi mười phút tôi phải đợi thì sẽ phế đi một chân của ông! Phế hết chân rồi thì phế đến những bộ phận khác trên người”.

Long Thiên Tiếu lại lạnh nhạt nói.

“Bố mẹ, em gái, ăn cơm đi!”

Long Thiên Tiếu lại ngồi vào bàn ăn, cầm bát lên, nhưng tình hình bây giờ như vậy rồi, mấy người Lý Bình nào có tâm trạng mà ăn cơm nữa?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.