Ông Bố Chiến Thần

Chương 28



Chương 28: Quỳ xuống, dập đầu, tự cắt hai chân

“Tiểu Tiếu, sẽ không sao chứ?”

Lý Bình run rẩy nói. Đời này, bà ấy chưa từng gặp trận đánh nhau lớn như thế. Những người dân bình thường còn tránh không kịp những kẻ hung hăng tàn ác này.

Thế mà hôm nay, Long Thiên Tiếu lại khiến chúng lăn lộn suýt chết.

“Tiểu Tiếu, con đánh chúng như thế, không sợ sau này có chuyện sao?”

Long Đức Phúc cũng có chút lo lắng.

“Bố mẹ yên tâm, sau này chúng không dám đến đây đâu. Cả nhà ăn cơm đi ạ, khó có dịp nhà mình được ngồi ăn cơm cùng nhau”.

Long Thiên Tiếu bình tĩnh nói.

“Tiểu Tiếu, tuy con biết đánh nhưng chúng đông người như thế, hai tay không thắng nổi bốn tay đâu!”

Lý Bình vẫn cứng rắn không chịu ăn cơm, chỉ lo lắng nói. Cái gã Vương Tam này không phải hạng tốt đẹp gì, bình thường chuyên đi bắt nạt người dân nghênh ngang trong phố, vô cùng xấu xa.

Nghe giọng điệu của gã, kẻ gọi là Mặt Sẹo kia còn mạnh hơn gã nhiều.

“Bố mẹ yên tâm, ở Lâm Giang này vẫn chưa có người làm gì được con đâu”.

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói rồi tiếp tục ăn cơm. Lúc này, Vương Tam vẫn quỳ trên mặt đất, bộ dạng vô cùng đau đớn. Đầu gối của gã bị Long Thiên Tiếu đạp một cho cước liền phế rồi.

Cả nhà đang ăn cơm thì bên ngoài lại vang lên tiếng xe ô tô. Nghe ra thì có ít nhất bốn năm chiếc xe cùng đến, trong đó còn có tiếng gậy gộc va vào nhau.

Nghe thấy những tiếng động này, Long Đức Phúc và Lý Bình lại tái mét mặt. Tuy đã biết khả năng của Long Thiên Tiếu nhưng những người này đều không phải dạng lương thiện gì, giết người phóng hỏa có chuyện gì mà không dám làm?

“Anh Mặt Sẹo, chính là ở đây. Anh Tam và bọn em bị đánh ở chỗ này”.

Bên ngoài vang lên một giọng nói.

Lúc này, Long Thiên Tiếu đứng lên, bước ra ngoài. Long Vận Nhi ôm Long Tiểu Tịch vào lòng, cảm thấy vô cùng hoang mang, nhiều người như thế thì anh trai mình có thể đối phó được không?

Long Thiên Tiếu vừa ra ngoài, bước ra sân thì một đám người từ bên ngoài xông vào.

“Mày chính là người đã đánh Vương Tam?”

Người đi đầu là một người đàn ông vạm vỡ, trên mặt có vết Mặt Sẹo nhìn rất dữ tợn, lúc này hắn nhìn Long Thiên Tiếu, hùng hổ nói.

“Đúng vậy”.

Long Thiên Tiếu trả lời.

“Quỳ xuống, dập đầu, tự cắt hai chân thì tao sẽ bỏ qua chuyện này”.

Mặt Sẹo cầm một cây gậy sắt trong tay chỉ vào Long Thiên Tiếu, sát khí bừng bừng nói. Lúc này Long Đức Phúc và Lý Bình đứng sau Long Thiên Tiếu nghe thấy thế thì vô cùng lo lắng.

“Đại ca, Tiểu Tiếu nhà chúng tôi chỉ nhất thời kích động, xin anh bỏ qua cho nó!”

Lý Bình cầu xin nói. Tuy lúc trước Long Thiên Tiếu tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh, nhưng thật sự đến lúc này rồi thì Lý Bình cũng lo thay cho Long Thiên Tiếu.

“Quỳ xuống, dập đầu, tự cắt hai chân thì coi như bỏ qua chuyện này”.

Long Thiên Tiếu chỉ bình tĩnh nói.

“Nếu mày đã cho rằng như vậy thì làm đi!”

Mặt Sẹo liếc nhìn Long Thiên Tiếu, khinh thường nói. Không phải đã nói thằng nhãi này đánh ghê lắm sao? Tại sao lại mềm như sụn thế này?

“Vương Tam, Vương Tam đâu?”

Mặt Sẹo không thấy Vương Tam, lớn tiếng gọi.

“Anh Mặt Sẹo, anh phải báo thù cho em. Chính là thằng nhãi này đánh bị thương rất nhiều người của chúng ta, còn làm gãy chân em rồi”.

Lúc này, Vương Tam mới lê đôi chân tàn tật đi ra từ trong nhà, bộ dạng nước mũi nước mắt tèm nhèm nhìn thảm không tả nổi.

“Yên tâm, thằng nhóc này đã nói sẽ quỳ xuống, dập đầu, tự cắt hai chân”.

Mặt Sẹo tự tin nói.

“Tôi nghĩ là ông nhầm rồi. Tôi nói ông quỳ xuống, dập đầu, tự cắt hai chân thì tôi sẽ bỏ qua chuyện này. Mấy người các ông, toàn bộ tự lùi ra, nếu không tất cả sẽ phải bò ra ngoài đấy! Còn nữa, các ông tới quấy rầy chúng tôi ăn cơm, cho nên, phải bồi thường một trăm năm mươi ngàn”.

Long Thiên Tiếu hiên ngang nói, dáng vẻ bình tĩnh, dường như không lo lắng chút nào đến tình hình trước mặt.

“Vừa rồi không phải nói năm mươi ngàn sao?”

Vương Tam sững sờ, hỏi.

“Vừa rồi khác, bây giờ khác, vừa rồi là năm mươi ngàn bây giờ là một trăm năm mươi ngàn. Bây giờ vật giá tăng nhanh như thế, tôi thu thêm các ông có một trăm ngàn đã tốt lắm rồi”.

Long Thiên Tiếu bĩnh tĩnh nói. Hậu duệ của Đại Yến, cô nhi Mộ Dung đã nói, dùng đạo của người để trị người, cho nên nói chơi mà cũng có thể đáp trả lại hoàn hảo.

“Thằng nhãi này, mày điên rồi!”

Nghe những lời này, Mặt Sẹo sững sờ một lát.

“Nói ít thôi, đánh thì đánh đi, nhanh lên!”

Long Thiên Tiếu bình tĩnh nói.

“Anh Mặt Sẹo, thằng nhãi này không đơn giản, mọi người cùng lên thì mới có cơ hội”.

Vương Tam vội vàng nhắc nhở nói. Còn một điều gã chưa nói đó là cùng lên cũng chưa chắc có cơ hội. Gã chưa từng gặp phải kẻ nào mạnh như vậy.

“Hừ, mày có biết trước đây tao làm gì không?”

Mặt Sẹo hừ lạnh một tiếng, vô cùng coi thường nói.

“Anh Mặt Sẹo của bọn tao trước đây là võ sĩ đai đen, lấy một địch mười dễ như trở bàn tay”.

Tên đàn em ở bên cạnh khoe khoang nói. Nhưng nghe xong những điều này thì biểu cảm của Long Thiên Tiếu cũng chẳng mảy may thay đổi.

“Vậy thì lên đi!”

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.

“Thằng nhãi không biết điều”.

Nắm đấm của Mặt Sẹo hướng về phía Long Thiên Tiếu, đánh vào mặt của anh, nhưng Long Thiên Tiếu phản ứng cực kỳ nhanh, chỉ trong tích tắc đã tránh được.

Mặt Sẹo liên tục ra mấy đòn đấm, nhưng đều bị Long Thiên Tiếu nhẹ nhàng tránh được. Hắn đánh Long Thiên Tiếu giống như đánh vào bịch bông, đánh rất mạnh nhưng lại không chạm được vào một cọng lông.

“Thằng nhãi, chỉ biết trốn thì có tác dụng gì. Đàn ông như sắt thép, tránh né mà coi là đàn ông sao?”

Một hồi so đấu như thế mà thậm chí Mặt Sẹo còn không chạm được vào áo của Long Thiên Tiếu. Hắn tức phát điên, gào lên.

“Muốn sắt thép cũng được, tôi chỉ sợ tôi vừa ra đòn thì ông còn không có cả cơ hội mà đánh đâu”.

Long Thiên Tiếu khẽ cười, nói.

“Hừ…”

Mặt Sẹo không phục, lại xông về phía Long Thiên Tiếu. Lần này, cuối cùng Long Thiên Tiếu cũng ra tay, chỉ nhìn thấy bước chân của anh di chuyển thần sầu, Mặt Sẹo chưa kịp phản ứng thì một bàn tay to lớn đã bóp chặt vào cổ hắn.

Long Thiên Tiếu bóp cổ hắn rồi nhấc cả người hắn lên.

“Thế nào, tôi nói rồi. Tôi vừa ra tay là ông không còn cơ hội đánh đâu”.

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.

“Mày… bỏ tao ra!”

Bị Long Thiên Tiếu bóp cổ, Mặt Sẹo rõ ràng rất khó chịu. Nhìn thấy tình cảnh này của Mặt Sẹo, mấy chục tên đàn em của hắn nhất thời phát hoảng lên, hiện trường xôn xao một trận.

Mặt Sẹo nhìn có vẻ cường tráng như thế mà còn bị Long Thiên Tiếu ngăn lại chỉ bằng một đòn. Chuyện này đúng là khiến người khác choáng váng.

“Bỏ ông ra? Tôi có thể bỏ ra, giết kẻ vô dụng như ông cũng chỉ làm bẩn tay tôi”.

Long Thiên Tiếu lạnh nhạt nói.

“Có bản lĩnh thì thả tao ra. Không phải mày đánh nhau giỏi lắm sao? Mày kìm chân đàn em của tao như thế thì có bản lĩnh gì?”

Mặt Sẹo nói chuyện có chút khó khăn. Lúc này mà cầu xin thì mất mặt quá, chỉ có thể dùng phương pháp kích động thế này mới đạt được mục đích để Long Thiên Tiếu thả hắn ra.

“Ý của ông là để đàn em của ông cùng lên. Ông cảm thấy như thế thì có cơ hội đánh thắng tôi sao?”

Long Thiên Tiếu cảm thấy nực cười.

“Đúng, mày muốn kìm chân đàn em của tao thì có đáng mặt anh hùng không?”

Mặt Sẹo nói xong, Long Thiên Tiếu nghe vậy thì ném hắn ra ngoài ngay lập tức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.