Ông Bố Chiến Thần

Chương 34



Chương 34: Nói mãi rồi lại thành chửi người

“Đây là địa bàn của anh nên tôi không được đến à?”

Tần Tiểu Manh lạnh lùng nói. Lúc này, người phụ nữ trung niên cũng hoàn toàn sụp đổ. Bà ta biết câu nói vừa rồi của mình đã đắc tội với người không nên rồi.

“Không, không, không, tôi không có ý đó”.

Thái Tân Viễn thấp thỏm nói.

“Nghe nói chỗ này của anh làm khó bạn của tôi. Cho nên tôi đến xem thế nào. Quyền uy của anh to quá cơ, đây là trung tâm thương mại của Thái Tân Viễn anh hay của nhà họ Tần tôi vậy? Bố tôi từng nói, đối với các cửa hàng flagship thì phải cung cấp tiện lợi, làm đủ bổn phận phục vụ, nhưng anh thì làm tốt quá rồi”.

Thái Tân Viễn nghe vậy thì hoàn toàn sợ hãi, biết mọi chuyện đã xấu đi.

“Cô chủ này, hình như cô hiểu nhầm rồi. Tôi chỉ đối phó với cái thằng nghèo này thôi chứ có ý làm gì bạn của cô đâu! Cô xem, một tên nghèo kiết xác thấp kém như thế mà bước vào nơi sang trọng thế này, khác nào vấy bẩn chỗ này chứ?”

Người phụ nữ trung niên cảm thấy khó hiểu, chỉ đành vội vàng nói.

“Đó là thầy của tôi, là thầy tôi mời về với lương tháng là 100 ngàn. Bà nói thầy của tôi là nghèo kiết xác, thấp kém?”

Tần Tiểu Manh cười khẩy. Người phụ nữ trung niên nghe vậy thì liền trở nên sững sờ.

“Rầm!” một tiếng, Thái Tân Viễn đã quỳ xuống.

“Cô chủ, chuyện này là do tôi sai, mong cô chủ rộng lượng tha thứ. Tôi thật sự không biết anh đây là thầy của cô chủ, càng không biết cô gái này là bạn của cô chủ!”

Thái Tân Viễn khổ não nói.

“Ý anh là, nếu chú ấy không phải thầy của tôi thì anh có thể tùy ý sỉ nhục chú ấy và đánh sập tiệm này đúng không?”

Tần Tiểu Manh nhìn Thái Tân Viễn, lạnh nhạt nói.

“Chủ tịch hội đồng quản trị từng nói, nhân viên trong tập đoàn phải có tác phong tốt, không được khinh thường ai, làm kinh doanh có lương tâm, không ngờ tập đoàn Long Đằng của chúng ta lại có loại người như cậu”.

Ông già phía sau Tần Tiểu Manh lên tiếng.

“Ông Lý, chuyện này xử lí theo quy định của công ty thì sẽ thế nào?”

Tần Tiểu Manh hỏi.

“Đuổi việc, đồng thời thông báo xuống các phòng ban khác để răn đe cảnh cáo!”

“Tôi thấy đuổi việc và thông báo là chưa đủ đâu, anh ta đã dám không cho người khác đường lui thì Tần Tiểu Manh tôi cũng thế. Ông Lý, ông bảo các công ty lớn, công ty chi con thuộc tập đoàn Long Đằng chúng ta tại thành phố Lâm Giang này không bao giờ được tuyển dụng người này, đồng thời cũng thông báo cho các bạn hợp tác của chúng ta tin này nữa”.

Tần Tiểu Manh im lặng một hồi rồi nói.

“Tôi đã hiểu, thưa cô chủ!”

Bác Lý nói.

Người phụ nữ trung niên và Thái Tân Viễn nghe vậy thì sắc mặt cũng trắng bệch. Tần Tiểu Manh làm vậy là không muốn cho hai mẹ con nhà họ sống ở thành phố Lâm Giang nữa hay sao?

“Cô chủ, tôi…”

Thái Tân Viễn còn định nói nữa, nhưng lại không biết nói gì.

“Bảo bọn họ đi xuống đi, ngứa mắt quá”.

Tần Tiểu Manh lạnh lùng ra lệnh, bác Lý nghe vậy thì bảo mấy người vệ sĩ kia kéo người phụ nữ trung niên và Thái Tân Viễn đi xuống.

“Chị Lâm Hi, sao chị lại ở đây?”

Tần Tiểu Manh giải quyết xong thì đi đến, thân thiết ôm lấy cánh tay Lâm Hi và hỏi.

“Chị đi mua đồ với bạn!”

Lâm Hi chỉ bình thản nói.

“Chị Lâm Hi, đây là bạn của chị hả? Hóa ra chị và chú ấy quen nhau sao!”

Tần Tiểu Manh nhìn Long Thiên Tiếu và hỏi.

“Đây là anh cả của chị, Long Thiên Tiếu”.

Lâm Hi khẳng định nói.

“Anh cả? Thế là không phải anh ruột ạ?”

Tần Tiểu Manh bất ngờ hỏi. Nhưng nghĩ lại thì cũng không có gì là sai. Dù sao, bố cũng đã nói với cô bé, rằng Long Thiên Tiếu có thể khiến nhà họ Tần và nhà họ Lâm ở Yến Kinh liên lạc với nhau thì việc Long Thiên Tiếu quen Lâm Hi cũng là bình thường.

Nhưng Lâm Hi lại gọi Long Thiên Tiếu là anh cả khiến cô bé cảm thấy mối quan hệ của hai người này dường như không tầm thường.

“Chị Tiểu Manh ơi, chị ngốc quá, bố em họ Long, chị Lâm Hi họ Lâm thì sao có thể là anh em ruột được”.

Lúc này, Long Tiểu Tịch lên tiếng. Với Tần Tiểu Manh, Long Tiểu Tịch thật sự không hề cảm thấy xa lạ.

“Chậc chậc, bé con, chị yêu em chết mất thôi”.

Tần Tiểu Manh nghe vậy thì đi qua, bóp gương mặt nhỏ xinh của Long Tiểu Tịch.

“Tiểu Tịch không phải bé con đâu”.

“Ừ, vậy em không là gì cả”.

“Chị mới không là gì cả ấy!”

Long Tiểu Tịch ngây thơ đáp lại. Tần Tiểu Manh nghe vậy thì chỉ thấy cạn lời, nói mãi rồi lại thành chửi nhau rồi!

“Cô còn quỳ làm gì nữa, mau đứng dậy đi!”

Lúc này, Lâm Hi mới quay sang nhìn cô nhân viên vẫn đang quỳ kia.

“Tiểu Lệ sai rồi, không hầu hạ cho tốt khách quý của cô Lâm”.

Thấy kết cục của Thái Tân Viễn và người phụ nữ trung niên kia, Tiểu Lệ rất lo lắng. Mặc dù cô ta có chút khinh thường dáng vẻ của Long Thiên Tiếu nhưng vẫn làm rất tròn trách nhiệm. Cảm xúc của cô ta luôn được đặt phía sau tố chất công việc.

“Thôi, chị không sai gì cả, chị đã làm tốt lắm rồi. Tôi không trách chị đâu. Tôi quen với chủ cửa hàng này, tôi sẽ nói với người ta một tiếng, bảo người ta quan tâm chị hơn”.

Tần Tiểu Manh phất tay nói.

“Cảm ơn cô chủ Tần, cảm ơn sự rộng lượng của cô chủ!”

Tảng đá trong lòng Tiểu Lệ cuối cùng cũng được hạ xuống.

“Giờ chị cứ làm việc tiếp đi, thầy tôi và chị Lâm Hi sẽ mua chút đồ ở đây, chắc là không ít đâu, cứ tính tiền cho tôi! Không quan trọng chất lượng, nhưng phải đắt, không đắt thì đừng có đem qua đây!”

Tần Tiểu Manh rõ ràng là có tâm trạng rất tốt, nên sảng khoái nói.

“Vâng ạ vâng ạ, đồ đắt ở bên này, mời anh chị đi theo tôi ạ”.

Tiểu Lệ nghe vậy thì lập tức trở nên kích động. Nghe giọng điệu của Tần Tiểu Manh thì có vẻ là hôm nay sẽ tiêu không ít đâu. Có lẽ cô ta sẽ kiếm được cả tá tiền hoa hồng mất.

“Chị mua đồ cho anh cả nên không cần Tiểu Manh trả tiền đâu”.

Lâm Hi nghe vậy thì cười nói.

“Không tốn nhiều đâu, tiền tiêu vặt mỗi tháng của em nhiều lắm, tiêu còn không hết nè”.

Tần Tiểu Manh phất tay đáp.

“Thôi, để chị trả!”

Lâm Hi kiên trì.

“Vậy được, em nghe chị Lâm Hi”.

Tần Tiểu Manh đáp.

“Tiểu Dạ, tôi tự có tiền mà, để tôi tự mua”.

Long Thiên Tiếu gọi Lâm Hi là Tiểu Dạ, cũng chỉ có mình anh gọi cô ấy như vậy. Long Thiên Tiếu luôn gọi Lâm Hi từ xưa đến nay, vì lúc ở chiến khu Nam Cảnh thì Lâm Hi có biệt danh là Dạ Diên.

“Hả? Tiểu Dạ?”

Tần Tiểu Manh bất ngờ nhìn hai người, sao cái tên đó nghe lạ vậy.

“Biệt danh của chị”.

Lâm Hi mỉm cười giải thích. 5 năm qua, anh cả vẫn không đổi cách gọi tên cô ấy.

“À, ra là vậy”.

Tần Tiểu Manh hiểu ra. Vậy thì tức là Long Thiên Tiếu và Lâm Hi có quan hệ không tầm thường rồi, biết cả biệt danh của Lâm Hi.

“Tiểu Lệ, lấy bộ này, bộ này, bộ này cho tôi”.

Lâm Hi chỉ vào mấy bộ được treo trên móc và nói. Giá của mấy bộ này là thấp nhất, toàn từ năm ngàn trở lên, mà lúc chọn đồ, Lâm Hi cũng không hề chớp mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.