Ông Bố Chiến Thần

Chương 38



Chương 38: Người con gái đẹp toàn là lừa đảo

“Tôi không có ý đó?”

Long Thiên Tiếu cúi đầu nói. Anh không ngờ được khi nói đến chuyện này, Cố Tuyết Cầm lại phản ứng mạnh như thế.

“Vậy anh có ý gì?”

Cố Tuyết Cầm hùng hổ, ép người nói.

“Trước đây không phải là cô rất muốn tôi nhanh chóng rời đi sao? Tôi sợ tôi sẽ tiếp tục liên lụy đến cô”.

Long Thiên Tiếu cười khổ nói.

“Nhiều năm làm khổ tôi như thế mà giờ lại để ý chút thời gian này sao? Anh giả bộ làm người tốt làm gì? Anh muốn cưới thì cưới mà muốn ly hôn thì ly hôn sao? Long Thiên Tiếu anh cứ luôn tự cho mình là đúng như vậy à?”

Cố Tuyết Cầm quay mặt đi, có chút kích động nói. Long Thiên Tiếu chỉ đứng im tại chỗ. Anh cảm thấy không khí có chút ngại ngùng. Anh là người từng trải như thế, thông minh như thế mà giờ phút này bỗng không nhìn thấu nổi người con gái trước mắt rốt cuộc muốn làm gì.

“Có thể không ly hôn, nhưng tôi không muốn ở đây nữa”.

Long Thiên Tiếu suy nghĩ một hồi lâu, mới có chút chán nản nói.

“Tại sao?”

Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Tôi là một người đàn ông thì cũng có tôn nghiêm của một thằng đàn ông. Tôi không muốn người khác mở mồm ra thì gọi tôi là đồ vô dụng, không muốn con gái tôi bị gọi là đồ con hoang. Con bé đã sáu tuổi rồi, cũng dần dần hiểu chuyện. Tôi không muốn con bé lớn lên trong môi trường đầy tiếng mắng chửi. Con bé đáng được sống ở trong một gia đình tốt hơn, nhưng tôi không có cách nào đem lại cho con bé một gia đình hoàn chỉnh”.

Long Thiên Tiếu hít sâu một hơi rồi mới nói. Anh là một người có thể chịu nhục, nhưng khi không cần chịu nhục nữa thì tại sao còn phải chịu những lời chế giễu đó?”

Cố Tuyết Cầm nghe thấy thế thì không biết phản bác ra sao. Nhớ lại những năm nay, thái độ của người trong nhà đối xử với bố con Long Thiên Tiếu như thế nào thì lòng cô lại trầm xuống.

“Trong nhà này, cô là người duy nhất mà tôi để ý!”

Long Thiên Tiếu lại nhìn Cố Tuyết Cầm, bình thản nói. Đây không phải là câu tỏ tình, nhưng khi Cố Tuyết Cầm nghe thấy câu nói này thì trong lòng khẽ run rẩy.

Hai người lại rơi vào trầm mặc hồi lâu.

“Hôm nay anh ra ngoài, đến Trung tâm thương mại Tiềm Long đúng không? Còn mua không ít đồ?”

Cố Tuyết Cầm bỗng nhiên hỏi.

“Sao cô biết?”

Long Thiên Tiếu có chút kinh ngạc.

“Tôi và Uyển Tình đến đó ăn cơm thì nhìn thấy các anh”.

Cố Tuyết Cầm nói thẳng không giấu diếm.

“Đúng vậy, đi mua mấy bộ quần áo và vài đồ linh tinh”.

Long Thiên Tiếu không hiểu tại sao Cố Tuyết Cầm lại đột nhiên hỏi như thế, luôn cảm thấy người con gái này gần đây có chút kỳ lạ.

“Quần áo đâu, cầm ra đây tôi xem”.

Cố Tuyết Cầm nói một cách thô lỗ.

“Cô muốn làm gì?”

Long Thiên Tiếu hơi kinh ngạc nhìn Cố Tuyết Cầm. Cô chưa từng quan tâm đ ến những chuyện vụn vặt của anh từ trước đến này.

“Bảo anh mang thì cứ mang đây, xem một chút không được sao?”

Cố Tuyết Cầm lườm Long Thiên Tiếu, khó chịu nói.

Long Thiên Tiếu nghe thấy thế thì cũng không còn cách nào, đi vào phòng mình cầm ra bảy tám bộ quần áo vừa mua, nghĩ một lát lại cầm điện thoại mà Tần Viễn Lâm mua cho anh theo.

“Chính là những thứ này”.

Long Thiên Tiếu để đống quần áo lên giường Cố Tuyết Cầm. Cố Tuyết Cầm nhìn sang, không nói hai lời, xé hết túi gói quần áo, sau đó cầm lên, ướm vào người Long Thiên Tiếu.

Trong lòng Long Thiên Tiếu cảm thấy vô cùng khó hiểu, cô gái này rốt cuộc muốn làm gì.

Cố Tuyết Cầm cao hơn mét bảy, mà Long Thiên Tiếu cao hơn cô một cái đầu. Khi cô đánh giá xem quần áo có hợp với Long Thiên Tiếu không thì hơi ngẩng đầu lên, bỗng nhiên phát hiện hôm nay anh đã cắt tóc, cạo sạch râu, trông sạch sẽ, gọn gàng hơn rất nhiều thì cô không tránh khỏi sững sờ.

“Sao thế?”

Long Thiên Tiếu nhận ra ánh mắt kỳ lạ của Cố Tuyết Cầm thì hỏi.

“Không có gì”.

Nhận ra mình đang thất thần, Cố Tuyết Cầm vội vàng nói. Cô bỗng phát hiện ra khi Long Thiên Tiếu chăm chút bản thân hơn thì dáng vẻ nhìn rất đẹp trai. Có lẽ trong mấy năm nay, cô chưa từng nhìn kỹ người đàn ông này một lần, cũng chưa từng muốn tìm hiểu anh rốt cuộc là người như thế nào, có đúng thật là anh vô dụng, yếu đuối hay sao?”

“Tuy những bộ này rất đắt nhưng không hợp với phong cách ăn mặc của anh, sau này đừng mặc”.

Cố Tuyết Cầm vứt mấy bộ quần áo lên giường, thản nhiên nói.

“Tại sao?”

Long Thiên Tiếu có chút sững sờ.

“Chính là phong cách không phù hợp, sau này không được mặc”.

Cố Tuyết Cầm ngang ngược nói.

“Vậy tôi mặc cái gì. Tôi tìm được công việc rồi, là bảo vệ ở tập đoàn Long Đằng, không thể ăn mặc tùy tiện đi làm được?”

Long Thiên Tiếu cười khổ nói.

“Nhiều năm rồi anh vẫn sống như thế, bây giờ tại sao lại để ý đến vẻ ngoài của mình?”

Cố Tuyết Cầm nhếch môi, có chút chế giễu nói. Cô phát hiện ra sự thay đổi của người đàn ông này, anh đang thay đổi mà có lẽ đây mới chính là con người thật của anh.

“Bởi vì bỗng nhiên tôi muốn làm người, làm một người tử tế”.

Long Thiên Tiếu cau mày, nhẹ giọng nói. Câu trả lời như thế khiến Cố Tuyết Cầm sửng sốt.

“Lẽ nào trước đây không muốn sao?”

“Trước đây không muốn, bây giờ muốn”.

Long Thiên Tiếu hơi ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Cố Tuyết Cầm.

“Vậy ngày mai tôi đưa anh đi mua những quần áo phù hợp hơn, đưa cả Tiểu Tịch đi cùng”.

Cố Tuyết Cầm bỗng nhiên nói.

“Nhưng, đắt như thế…”

“Vậy thì mua đồ rẻ. Tại sao cứ phải mua đồ đắt, đắt cũng chưa chắc là tốt nhất, nhưng thích hợp nhất mới là tốt nhất”.

Cố Tuyết Cầm vô cùng quyết liệt nói. Long Thiên Tiếu nghe thấy thế thì cũng không nói được gì. Anh cảm thấy khó hiểu, cô gái này hôm nay ăn phải bom hay sao?

“Vậy được rồi, tôi đi nấu cơm đã”.

Long Thiên Tiếu nói.

“Đợi một chút, người con gái mua quần áo cho anh là ai?”

Cố Tuyết Cầm lại hỏi.

“Cô ấy gọi tôi là anh cả!”

Long Thiên Tiếu trả lời theo phản xạ.

“Anh cả, chưa từng nghe anh nói có em gái. Vậy quan hệ thật sự của hai người là gì?”

Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Bạn bè”.

“Bạn bè có thể mua cho anh đồ đắt như thế sao? Long Thiên Tiếu, ở bên ngoài anh phải nhìn nhận mọi chuyện thấu đáo một chút, đừng nhìn người ta xinh đẹp thì lắc cái mông chạy theo. Tôi nói cho anh biết, người con gái đẹp toàn là lừa đảo”.

“Hả, tôi không phải người như thế”.

Long Thiên Tiếu sững sờ. Đang làm gì đây, đang tra khảo sao?

“Được rồi. Anh không nói thì tôi cũng không muốn biết. Anh đi nấu cơm đi, một lát nữa tôi xuống giúp anh”.

Cố Tuyết Cầm cảm thấy hình như mình thể hiện hơi quá, nên nói.

“Được”, Long Thiên Tiếu ngẩn ra, nói. Sau đó nhớ ra điều gì, quay đầu lại nhìn cô: “À, điện thoại đó cho cô, tôi không dùng được nó!”

Long Thiên Tiếu đưa chiếc điện thoại Warwick mà Tần Viễn Lâm tặng mình để tặng cho Cố Tuyết Cầm. Khi nhìn thấy nhãn hiệu của chiếc điện thoại, Cố Tuyết Cầm vô cùng kinh ngạc. Đây là điện thoại phiên bản cao cấp nhất năm nay của Warwick. Long Thiên Tiếu lại dám bỏ tiền ra mua chiếc điện thoại đắt như thế.

Anh muốn mua cho cô sao? Trong lòng Cố Tuyết Cầm chợt nghĩ đến điều này thì bất giác thấy vô cùng vui vẻ.

“Anh lấy đâu ra nhiều tiền mua điện thoại đắt thế?”

Cố Tuyết Cầm hỏi mà trong giọng nói không giấu nổi niềm vui.

“Là bạn tôi tặng, tôi có hai cái, một cái không biết dùng nên đưa cô dùng là được rồi”.

Long Thiên Tiếu biết, Cố Tuyết Cầm vẫn luôn tiết kiệm. Ở thời đại này, tất cả mọi người đều theo đuổi các sản phẩm điện tử xa xỉ, nhưng điện thoại của Cố Tuyết Cầm vẫn là chiếc điện thoại một ngàn tệ mà thôi.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.