Ông Bố Chiến Thần

Chương 85



“Vợ tôi muốn đánh cược với anh, tôi chỉ muốn hỏi anh có cược không?”

Ánh mắt Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói.

Long Thiên Tiếu vừa đứng ra, giọng nói của những người có mặt ở đây đều nhỏ lại. Thằng rác rưởi này không phải là thằng vô dụng như trước nữa, bây giờ đã thành thằng điên rồi, nghĩ lại cảnh tượng hôm qua, trong lòng họ đều run rẩy.

“Cược… Cược cái gì. Đây là chuyện giữa tôi và Cố Tuyết Cầm, liên quan gì đến anh?”

Cố Hiểu Huy nghe thấy thế thì trên trán toát mồ hôi, thậm chí, vì sợ hãi mà toàn thân còn run lên cầm cập.

“Cố Hiểu Huy, anh đã nói hợp đồng trong tay tôi là giả, anh có dám cược với tôi? Cược xem hợp đồng này là thật hay giả! Nếu anh vẫn là thằng đàn ông, thì nên có trách nhiệm với lời nói và việc làm của mình. Không phải anh luôn cho rằng mình là hi vọng cho tương lai của nhà họ Cố sao? Nếu ngay cả câu nhất ngôn cửu đỉnh còn không làm được thì anh có thể đem đến hi vọng gì cho nhà họ Cố? Tôi thấy là tuyệt vọng thì đúng hơn đấy?”

Cố Tuyết Cầm nhắc lại yêu cầu của mình, trong tay vẫn nắm chặt tập hợp đồng như trước. Trong lời nói của Cố Tuyết Cầm,

“Thế nào? Anh không dám. Nếu anh không dám thì anh phải xin lỗi tôi vì vừa rồi đã ăn nói bừa bãi trước mặt tôi”, từng câu từng chữ xuyên thẳng vào tim, ép Cố Hiểu Huy phải đánh cược với cô…

Cố Tuyết Cầm lại hỏi.

“Bà cụ, tôi thấy yêu cầu của vợ tôi đưa ra rất hợp lý. Vợ tôi vừa vào cửa đã có người vội vàng sủa tiếng chó, nói nhăng nói cuội, ác ý nói xấu vợ của tôi! Bây giờ là xã hội pháp trị, mỗi người đều phải có trách nhiệm với lời nói và hành động của mình. Bà nói có đúng không?”

Long Thiên Tiếu cũng đứng ra nói, sắc mặt của bà cụ nhà họ Cố lạnh như băng. Sao bà ta không nhìn ra được, Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu đang cố tình gài bẫy chứ.

Bây giờ, họ ép Cố Hiểu Huy đánh cược, trong này rốt cuộc là có âm mưu, hay là Cố Tuyết Cầm chỉ giả uy dọa người? Hành động này khiến bà cụ cảm thấy có chút nghi ngờ.

Thật là một kế hay. Trước đây sao không phát hiện ra thằng rác rưởi này lại có thể quyết đoán và ác độc như thế?

“Hiểu Huy, cháu xem nên làm thế nào?”

Bà nhìn Cố Hiểu Huy, cố tỏ ra bình tĩnh nói.

“Bà nội, cháu…”

Cố Hiểu Huy chợt không biết nên làm thế nào. Cược hay không cược đây. Nếu không cược thì phải xin lỗi Cố Tuyết Cầm, nó là đứa em họ thối tha, mình sao có thể hạ mình xin lỗi nó?

Nhưng nếu không xin lỗi vậy thì anh ta đành phải cược, không thể không nói, Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đã ép anh ta vào tình thế khó xử này.

“Thế này đi, nếu anh cược thắng thì anh có thể bình yên vô sự. Nếu anh thua mà không nhận thì tôi đánh gãy một tay anh. Nếu anh không cược thì tôi đánh gãy hai chân anh nhé”.

Long Thiên Tiếu đứng một bên, thản nhiên nói. Cố Hiểu Huy nghe thấy thế thì đầu óc choáng váng, chân mềm nhũn, suýt nữa ngã từ trên xe lăn xuống.

“Long Thiên Tiếu, cậu đừng có mà quá đáng!”

Sắc mặt bà cụ chợt thay đổi, căm hận lên tiếng.

“Tôi quá đáng như vậy đấy. Bà già, chúng tôi nói được làm được. Bà có thể tiếp tục tìm Trần Hướng Thiên bắt tôi, xem xem ông ta có dám bắt tôi không!”

Long Thiên Tiếu tỏ ra bình tĩnh nói. Dáng vẻ đó nhìn thật sự gợi đòn.

“Long Thiên Tiếu, cậu cho rằng cậu có chút quan hệ với Trần Hướng Thiên thì giỏi lắm sao?”

Lúc này, bác cả Cố Vân Đông nhà họ Cố đập bàn đứng dậy, vô cùng tức giận nói. Ông ta thế nào cũng không thể ngờ, vốn chỉ là một thằng vô dụng mà giờ lại oai phong đến mức này.

“Xin lỗi, có quan hệ thì thật sự là thích làm gì thì làm. Trong phạm vi thành phố Lâm Giang, ông có thể tìm thấy người có uy quyền hơn Trần Hướng Thiên không?”

Long Thiên Tiếu lạnh nhạt nói.

“Cậu…”

Cố Vân Đông nhất thời không biết nói gì, những lời Long Thiên Tiếu đúng là sự thật. Tuy rằng Trần Hướng Thiên chỉ là cảnh sát trưởng của thành phố Lâm Giang nhưng xuất thân của ông ta vô cùng đặc biệt. Ông ta đến từ chiến khu Nam Cảnh danh tiếng lẫy lừng, là xuất thân từ quân đội, chức vị không thấp.

“Cố Hiểu Huy, tôi đếm ba tiếng, anh cược thì cược, không cược cũng phải cược”.

Ánh mắt của Long Thiên Tiếu lại nhìn sang Cố Hiểu Huy, giọng nói lạnh như băng.

“Ba!”

“Hai!”

“Một!”

“Cược, tôi cược, tôi cược được chưa?”, Cố Hiểu Huy nghiến răng, vội vàng nói. Anh ta cũng chỉ còn một lựa chọn là phải cược, chỉ hi vọng, con em họ thối này thật sự không đàm phán được dự án hợp tác với nhà họ Tần.

Bao nhiêu người nhà họ Cố đã từng thử sức nhưng đều thất bại trở về. Cố Tuyết Cầm này dựa vào cái gì mà lại đàm phán được chuyện hợp tác với nhà họ Tần. Tập tài liệu trong tay nó, chắc chắn là giả. Chắc chắn là nó đang giả uy để dọa nạt.

Trong lòng Cố Hiểu Huy vẫn còn một tia hi vọng. Anh ta muốn thử một phen.

“Đã cược thì cược. Nếu hợp đồng trong tay tôi là giả, từ nay về sau, Cố Tuyết Cầm tôi sẽ không bước chân vào nhà họ Cố một bước, từ nay rời khỏi nhà họ Cố, sẽ không tự nhận là người nhà họ Cố nữa! Nếu hợp đồng trong tay tôi là thật, vậy thì Cố Hiểu Huy anh phải dập đầu tạ tội với tôi, đồng thời không được phép dựa vào chức danh cháu đích tôn nhà họ Cố mà tự cho mình là người thừa kế tương lai nhà họ Cố nữa”.

Trong tay Cố tuyết Cầm cầm chặt tập hợp đồng, nói bằng giọng lạnh nhạt.

“Cố Tuyết Cầm, cô đừng quá đáng!”

Cố Hiểu Huy nghiến răng, có chút bất bình nói.

“Quá đáng sao? Tôi không thấy thế! Anh có biết vì sao ông nội khi còn sống lại không nhìn tới anh không? Vì anh chính là thằng vô dụng! Nếu ông ở dưới cửu tuyền biết được, sau khi ông mất, một thằng vô dụng lại đi lên nắm quyền, nhìn tâm huyết cả đời của ông bị hủy trong tay nó, chắc ông không thể yên lòng được”.

Cố Tuyết Cầm nhìn Cố Hiểu Huy lạnh nhạt nói.

“Cố Tuyết Cầm, năng lực của Hiểu Huy đã được tôi công nhận rồi!”

Đến lúc này, bà cụ của nhà họ Cố rốt cuộc cũng không nhịn được mà lên tiếng. Sắc mặt của bà ta lạnh như băng, Cố Tuyết Cầm đánh vào mặt Cố Hiểu Huy, thực ra là đánh vào mặt bà ta. Chính bà ta đã đè ép Cố Tuyết Cầm, nâng Cố Hiểu Huy đến địa vị ngày hôm nay.

“Thật sao? Anh ta có năng lực ở phương diện nào? Là từ khi anh ta tiếp quản đến nay, giá trị tài sản của dòng họ giảm 30% hay là chảy máu chất xám lượng lớn nòng cốt của công ty nhà họ Cố? Nhân viên cấp dưới thì oán than khắp nơi? Hay là nói anh ta giỏi nịnh hót, có bản lĩnh làm bà vui vẻ thì được bà công nhận. Nếu là như thế thì thẳng thắn nói ra, tôi sẽ không nhiều lời nữa”.

Cố Tuyết Cầm nhìn bà cụ nhà họ Cố, vẻ mặt chế giễu nói.

“Cố Tuyết Cầm, cô biết cô đang nói chuyện với ai không? Trong lòng cô rốt cuộc còn người bà nội như tôi không?”

Bà cụ nhà họ Cố nhìn chằm chằm Cố Tuyết Cầm. Bà ta không ngờ Cố Tuyết Cầm bình thường cứ im lặng ít nói, như một quả hồng mềm thế mà chợt trở nên rắn rỏi, mạnh mẽ, quyết liệt ép người như vậy.

“Không. Bây giờ trong tay tôi nắm giữ hơn một nửa sinh mệnh nhà họ Cố. Tại sao trong lòng tôi phải có bà? Xin hỏi, khi bà nắm giữ nhà họ Cố, hô phong hoán vũ thì trong lòng bà có nghĩ tới đứa cháu gái này không?”

Cố Tuyết Cầm giơ hợp đồng trong tay lên, quyết liệt nói. Vừa nói, cô vừa đi tới trước mặt bà cụ. Mọi người thấy thế thì ánh mặt nhìn chằm chằm vào tập tài liệu trong tay Cố Tuyết Cầm. Cố Tuyết Cầm này, thật sự đã hợp tác được với nhà họ Tần sao?

Nhưng, chuyện này cũng làm được sao? Họ đã cố gắng bao nhiêu như thế rồi mà Cố Tuyết Cầm dựa vào cái gì, một ngày đã cầm được hợp đồng hợp tác với nhà họ Tần?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.