Ông Bố Chiến Thần

Chương 9



Chương 9: Sợ vợ là thói quen tốt

Trong phòng, Long Thiên Tiếu ôm con gái đặt lên giường thì nghe thấy tiếng “lục cục”. Cô bé xoa bụng mình, vẻ mặt hơi lúng túng.

“Đói rồi sao?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Vâng, nhưng Tiểu Tịch vẫn nhịn được!”

Tiểu Tịch sờ bụng nói.

“Chờ bố nộp học phí cho con xong sẽ đưa con ra ngoài ăn nhé”.

Long Thiên Tiếu nói.

“Nộp học phí xong vẫn còn tiền ăn hả bố?”

Cô bé chớp mắt hỏi, trước giờ bọn họ đều sống rất tiết kiệm, cho nên nó đã trở thành một tư duy cố định của cô bé. Muốn tiêu gì thì trước tiên phải hỏi xem bố mình có tiền hay không đã.

“Ăn cơm xong chúng ta sẽ đến lấy tiền của nhà giàu nhất thành phố Lâm Giang để tiêu!”

Long Thiên Tiếu lại nói.

“Người giàu nhất thành phố Lâm Giang là ai ạ?”

Cô bé hỏi.

“Tần Viễn Lâm!”

“Ồ, có phải là ông già hay lên TV nói mình không hứng thú với tiền không ạ?”

“Đúng vậy”.

“Nhưng người ta sẽ cho mình tiền hả bố?”

Cô bé lo lắng hỏi.

“Sẽ cho”.

Long Thiên Tiếu cười đáp.

“Long Thiên Tiếu!”

Cửa bị đẩy ra, Cố Tuyết Cầm nói vọng vào.

“Chị Tuyết Cầm!”

Cô bé thấy Cố Tuyết Cầm thì chào hỏi, Cố Tuyết Cầm cũng gật đầu đáp lại.

“Có chuyện gì vậy?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Anh qua đây tôi hỏi chút”.

Cố Tuyết Cầm khẽ hít thở rồi một lúc sau mới nói.

“Bố ra ngoài một chút, con chờ ở đây nhé, lát nữa bố sẽ đưa con đi ăn”.

Long Thiên Tiếu nói với con gái.

“Vâng ạ”.

Cô bé gật đầu, ngoan ngoãn đáp. Long Thiên Tiếu gật đầu rồi đi theo Cố Tuyết Cầm. Cố Tuyết Cầm đi thẳng vào phòng mình, nhưng đến trước cửa phòng của cô thì Long Thiên Tiếu lại dừng bước.

“Sao thế, đàn ông con trai mà còn quan trọng tiểu tiết à?”

Cố Tuyết Cầm châm chọc nói. 5 năm qua, Long Thiên Tiếu chưa từng bước vào phòng của cô. Đây là một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực.

“Cô không ngại thì tôi không ngại”.

Long Thiên Tiếu đáp.

“Tôi không ngại, anh vào đi!”

Cố Tuyết Cầm nói rồi vào trong trước, Long Thiên Tiếu chần chừ một chút rồi cũng đi theo, tiện tay đóng cửa lại.

Anh ngẩng đầu lên thì thấy Cố Tuyết Cầm đang ngồi trước bàn trang điểm, thả bộ tóc đang buộc xuống, tỏa ra một vẻ đẹp thành thục đến mê người.

Phòng của Cố Tuyết Cầm trang trí vô cùng đơn giản, một bàn làm việc, một ghế, bàn trang điểm cũng chỉ có vài loại mỹ phẩm bình thường.

Với nhan sắc của Cố Tuyết Cầm thì để mặt mộc cũng đủ xinh đẹp rồi, không cần thiết phải trang điểm đậm, cho nên cô trang điểm khá nhạt.

Cố Tuyết Cầm không nói gì làm Long Thiên Tiếu hơi lúng túng.

“Không phải ban nãy anh nói chuyện giỏi lắm à? Sao giờ lại im rồi?”

Một lúc lâu sau, Cố Tuyết Cầm mới nói.

“Phải xem là nói với ai đã!”

Long Thiên Tiếu đáp. Ăn nhờ ở đậu nhà người ta thì không thể đối xử với người ta như những thuộc hạ ngày xưa được, cho dù bọn họ chỉ kết hôn cho có.

“Anh là người rất sợ vợ nhỉ”.

Cố Tuyết Cầm nghe vậy thì nhìn bản thân trong gương, rồi nói.

“Cô cũng biết đó, có người từng nói với tôi rằng sợ vợ là thói quen tốt, cho nên tôi vẫn luôn giữ thói quen này! Nhưng cô không phải vợ tôi nên sao tôi phải sợ cô?”

Long Thiên Tiếu lúng túng cười đáp.

Chỉ là một câu nói rất bình thường nhưng lại khiến Cố Tuyết Cầm cảm thấy thật phức tạp, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.

“Ban đầu chúng ta đã hẹn rằng 5 năm sau sẽ kết thúc cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này. 5 năm qua, cảm ơn cô đã chăm sóc tôi, bây giờ cô có thể kết thúc nó bất cứ lúc nào”.

Long Thiên Tiếu bình thản nói. Đêm trước ngày kết hôn, bọn họ đã hẹn nhau như vậy. Long Thiên Tiếu là vì sinh tồn, còn Cố Tuyết Cầm là để đối phó với ông nội mình. Mỗi người đều có một mục đích riêng.

“Khi nào muốn kết thúc thì kết thúc thôi. Rời khỏi đây, anh và Tiểu Tịch sẽ đi đâu?”

Cố Tuyết Cầm giả vờ như không quan tâm, hỏi.

“Về nhà”.

Long Thiên Tiếu chắc nịch đáp.

“Nhà? Anh có nhà ở thành phố Lâm Giang sao?”

Cố Tuyết Cầm tò mò hỏi.

“Có, tôi vốn là người thành phố Lâm Giang mà. Ở đây tôi có bố mẹ và một em gái kém tôi 4 tuổi!”

Long Thiên Tiếu bình thản đáp.

“Ban đầu ông nội bảo tôi anh là cô nhi, mất bố mẹ từ nhỏ”.

Cố Tuyết Cầm hít sâu nói. Lúc Long Thiên Tiếu nói ra câu đó, cô cảm giác mình hiểu biết quá ít về người đàn ông này.

Tất cả đều do ông nội cô nói cho cô.

“Ông cô biết mọi chuyện về tôi, bao gồm cả thân phận trong tối và ngoài sáng. Ông cô là một người có ánh mắt rất cao, cô cũng rất giỏi giang. Ông cô đối xử với cô cực kỳ tốt, nên sẽ không thật sự cho cô lấy một người vô dụng đâu”.

Long Thiên Tiếu lại nói.

“Vậy anh nói xem anh rốt cuộc là ai? Đừng có bảo tôi anh là thượng tướng hay chiến thần của đế quốc nhé, mấy cái đó chỉ có trong truyện thôi!”

Cố Tuyết Cầm nhìn Long Thiên Tiếu hỏi. Nếu qua những câu vừa rồi mà không nghi ngờ về thân phận của Long Thiên Tiếu thì một là cô cực hiểu Long Thiên Tiếu, hai là đầu óc cô có vấn đề.

Đương nhiên là cô chẳng hiểu gì về Long Thiên Tiếu, mà cô cũng không phải người có vấn đề về não bộ.

“Người bản địa ở thành phố Lâm Giang, rất bình thường”.

Long Thiên Tiếu chỉ đáp vậy, nhưng rõ ràng là Cố Tuyết Cầm sẽ không tin.

“Anh từng đi bộ đội à?”

Cố Tuyết Cầm lại thăm dò.

“Ừ, nhưng cũng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi”.

Long Thiên Tiếu cũng trả lời.

“Anh không muốn nói thì thôi, viện cớ làm gì?”

Cố Tuyết Cầm lườm Long Thiên Tiếu, nói.

“Vậy coi như là tôi không muốn nói đi. Biết quá nhiều cũng không tốt với cô đâu”.

Long Thiên Tiếu cười khổ nói. Có những chuyện nói ra thì cô lại bảo chỉ có ở trong truyện.

“3 ngày sau là ngày giỗ của ông nội, tất cả mọi người trong dòng họ sẽ tới, anh có đi không?”

Cố Tuyết Cầm lại hỏi tiếp.

“Nếu cô không đi thì tôi vẫn sẽ đi”.

“Tại sao?”

“Giống cô, tôi cũng chịu ơn của ông Cố”.

Long Thiên Tiếu đáp.

“Trong dòng họ, tôi phụ trách việc làm ăn của dòng họ với nhà họ Tôn, giờ Tôn Hạo thành ra như vậy, việc làm ăn chăc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Mấy ngày nữa là giỗ ông, bọn họ chắc chắn sẽ không buông tha cho tôi đâu!”

Cố Tuyết Cầm chau mày, giọng điệu bình tĩnh nói.

“Tôi nhớ nhà họ Tôn ở thành phố Lâm Giang kinh doanh mấy bệnh viện lớn và hội sở trị liệu cao cấp nhỉ!”

Long Thiên Tiếu nghe vậy thì chau mày nói.

“Ừ, nhà họ Cố chúng tôi chủ yếu kinh doanh về dược phẩm và thiết bị trị liệu. Chúng tôi vẫn luôn cung cấp rất nhiều cho nhà họ Tôn và trở thành bên cung ứng ổn định cho bọn họ. Nếu mất đi mối làm ăn này thì tôi sẽ bị suy thoái, thậm chí bị đá ra khỏi công ty nhà họ Cố, không thể tham gia vào việc kinh doanh của dòng họ được nữa. Thật ra, bên bà nội vẫn luôn tìm cơ hội để đuổi tôi đi”.

Cố Tuyết Cầm gật đầu nói.

“Không lẽ ngoài nhà họ Tôn ra thì ở đây không còn đối tác nào nữa sao?”

Long Thiên Tiếu lắc đầu nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.