Hắn đã cảm nhận được tổng giảm đốc Vương đang rất tức giận. Nếu vấn đề này không thể giải quyết được, hắn hoàn toàn tin những lời của giám đốc Vương, khiến hắn ta không thể sống ở Du Châu nữa.
Với quyền lực của giám đốc Vương, đối phó những người có vài trò nhỏ bé như hắn, chỉ là chuyện quá nhỏ nhặt.
Chỉ là hắn nghĩ hoài cũng không hiểu. Lâm Di Quân lại có quan hệ với Lục Trung, vậy tại sao cô ấy phải đến một công ty làm một chức vụ nhỏ vậy chứ?
Mặc dù đầy hoài nghi, nhưng hắn không dám nghi ngờ lời nói của Vương Tổng.
"Cô Lâm, hãy đợi đã!" Lưu Hải Sơn nhanh chóng đuổi ra khỏi phòng và đuổi kịp Lâm Di Quân.
"Anh muốn làm gì?" Lâm Di Quân nhìn Lưu Hải Sơn đề phòng, rời khỏi phòng, như vậy cô không sợ Lưu Hải Sơn dám động tay động chân với cô nữa.
"Cô Lâm, tôi thực sự xin lỗi. Lúc nãy là tôi hồ đồ, tôi không biết thân phận của cô. Xin hãy tha thứ cho tôi một lần. Tôi sẽ ký hợp đồng với cô ngay lập tức." Lưu Hải Sơn gật đầu và mỉm cười cay đắng. Không gì khác với con cún!
"Hả?" Lâm Di Quân hoàn toàn chưa phản ứng kịp, không biết Lưu Hải Sơn lại muốn chơi trò gì.
"Vậy đi, giá dựa trên giá ban đầu mà cô đã đưa ra. Nếu cô không tin, chúng tôi sẽ tìm một bàn trong sảnh lớn và ký hợp đồng trước." Thấy Lâm Di Quân không tin mình, Lưu Hải Sơn lo lắng vô cùng, đây là lệnh tử hình của tổng giám đốc Vương, phải xử lý vấn đề này ngay lập tức, hắn không dám trì hoãn nữa.
"Anh Lưu, ông nghiêm túc đó hả?" Lâm Di Quân có chút bối rối, nhìn Lưu Hải Sơn một cách khó hiểu, không phải cái tát lúc nãy đánh hắn ta phát điên rồi chứ?
"Cô Lâm, cô nhìn tôi giống đang nói đùa sao? Thú thật với cô, cú điện thoại lúc nảy là tổng giám đốc Vương của chúng tôi gọi đến, nói rằng nhất định phải hợp tác với cô. Cô Lâm, cô quen biết những nhân vật lớn như vậy sao mà không nói sớm? Nếu cô nói sớm, thì đã không có chuyện lúc nãy rồi. "Lưu Hải Sơn cười cay đắng.
"Tôi quen nhân vật lớn ư? Tổng giám đốc Vương của các anh? Tôi không biết anh ta." Lâm Di Quân cũng bối rối. Nếu cô ấy thực sự biết những người thế này, cô ấy cũng sẽ không tệ như bây giờ.
"Không phải Vương Tổng, người ngay cả Vương Tổng cũng phải nể mặt cơ." Lưu Hải Sơn chỉ ngón tay cái lên trần nhà, nghĩa là người đó là người giàu nhất ở Du Châu, nhưng tiếc là Lâm Di Quân không hiểu ý hắn ta.
Nhưng điều đó Lâm Di Quân không hiểu cũng không thành vấn đề. Điều quan trọng là Lâm Di Quân cuối cùng cũng gật đầu và sẵn sàng ký hợp đồng với hắn.
Sau khi ký hợp đồng, Lâm Di Quân vẫn chưa hoàn hồn.
Đây là một hợp đồng lớn. Phạm Minh đã theo dõi dự án lớn này được hơn một tháng mà hắn ta vẫn chưa ký được. Sau khi ký xong hợp đồng rồi, Phạm Minh không những không có lý do để khấu trừ hơn mười nghìn tiền thưởng của mình, cô còn có thể nhận được khoản hoa hồng sáu, bảy mươi nghìn nữa cơ.
Chỉ là cô ấy thực sự không thể hiểu cuối cùng là ai đã giúp cô ấy.
Phạm Minh thì chắc chắn là không thể. Làm thế nào hắn ta có thể giúp mình khi chính hắn ta cũng không thể làm được điều đó? Nếu hắn ta giỏi giang thế, thì hắn ta đã tự mình ăn nuốt hợp đồng này rồi.
Người đó có thể là ai?
Lâm Di Quân đã suy nghĩ rất lâu, nhưng cô không thể nghĩ ra ai là người ở phía sau giúp đỡ mình. Từ đầu đến cuối, cô không bao giờ nghĩ rằng việc này là công lao của Lục Trần.
"Quên đi, đợi cho đến khi có cơ hội để biết người kia là ai, sau đó cảm ơn người ta thêm lần nữa.""
Lâm Di Quân không thể đoán được người ấy là ai, vì vậy cô ấy trở lại công ty một cách hào hứng để báo cáo.
Sau khi Lâm Di Quân ký hợp đồng và rời đi, Lưu Hải Sơn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Không thể chờ đợi thêm và gọi tổng giám đốc Vương báo cáo tình hình ngay.
Vương tổng mắng chửi xong một trận rồi mới cúp máy.
Lưu Hải Sơn nghĩ một hồi, bấm số điện thoại gọi Phạm Minh.
"Phạm Minh, anh cố tình chơi tôi à?" Nghĩ về những gì đã xảy ra trước đó, trong bụng Lưu Hải Sơn đầy giận dữ và trút giận lên người Phạm Minh.
Trước đó Phạm Minh đã nói chuyện với hắn ta, nói rằng người bàn công việc với hắn ta, là một người đẹp, và còn là một người phụ nữ tuyệt vời mà hắn ta hiếm khi nhìn thấy.
Nhưng đó là một người phụ nữ mà sếp hắn cũng không dám đụng tới, thế này còn không phải là chơi hắn ư?
"Hả? Tại sao giám đốc Lưu lại nói vậy?" Phạm Minh hơi sững sờ, thậm chí không biết Lưu Hải Sơn đang nói gì.
"Phạm Minh, người quang minh chính đại không nói vòng vo, Lâm Di Quân đó rốt cuộc là người nào? Tại sao Lục đại gia phải nói giúp cô ta?" Lưu Hải Sơn hỏi.
"Không có xuất thân danh giá gì cả, chỉ là một nhân viên bình thường. Còn Lục đại gia, cô ta thậm chí còn chưa gặp qua Lục đại gia cơ," Phạm Minh bối rối nói.
"Phạm Minh, cái thằng chết tiệt, đến nước này rồi, mày còn giả vờ ngớ ngẩn với tao à? Nếu cô ta không liên quan gì đến Lục đại gia, sao Lục đại gia lại gọi cho tổng giám đốc Vương của tao? Phạm Minh, tao đây cảnh báo mày, mày khiến cho tao suýt bị Vương tổng sa thải, sau này mày đừng có ý định ký hợp đồng với công ty tao nữa." Lưu Hải Sơn tức giận nói và cúp điện thoại.
Và bên Phạm Minh thì sắc mặt cứng đơ.
Lâm Di Quân và Lục đại gia quen biết ư?
Lục đại gia đích thân gọi điện cho ông Vương để nói điều này?
Hắn không thể nào tin được.
Cho dù hắn ta nghĩ như thế nào, hắn ta vẫn không thể nghĩ ra một lời giải thích hợp lý.
Bởi vì hắn ta cảm thấy mình quá hiểu rõ về Lâm Di Quân.
Đột nhiên nghĩ về những gì Lục Trần nói trước đó, khuôn mặt của Phạm Minh có chút bối rối.
Chẳng lẽ Lục Trần đã giở trò gì để giúp cô ta!
Lục đại gia cái cứt chó gì? Chắc chắn là thằng Lục Trần đó giả danh thôi!
Lưu Hải Sơn à Lưu Hải Sơn, anh thật là hết sức ngu ngốc. Bị người ta chơi rồi còn không biết. Tôi thực sự nghi ngờ làm thế nào anh có thể vào được vị trí Giám đốc Dự án Bất động sản Lục Thành này.
Phạm Minh lắc đầu, với ánh mắt khinh bỉ.
Tin tức về việc Lâm Di Quân giành được dự án của Bất động sản Lục Thành đã lan truyền khắp công ty. Nhất là bộ phận kinh doanh, rất nhiều người không thể tin được. Đó là dự án mà Phạm Minh, giám đốc kinh doanh, đã theo dõi hơn một tháng mà vẫn không giành được. Chỉ tiền hoa hồng doanh thu này đã có sáu, bảy mươi nghìn rồi, bất kể ai giành được, số đó cũng đủ để ăn trong vài tháng.
"Di Quân, cô lợi hại thật. Giám đốc Phạm gần hai tháng đã không giành được dự án này. Cô chỉ mất thời gian hai ngày thôi đã giành được rồi. Xem ra có sắc đẹp là một lợi thế đó." Một nhân viên nghiệp vụ nam khen đểu.
"Đúng thế, vì vậy một người phụ nữ xinh đẹp làm ngành này luôn có ưu thế hơn đàn ông." Một người nam khác cũng nói một cách nham hiểm.
"Ý các anh là gì? Tôi đã ký hợp đồng này bằng chính khả năng của mình, mấy anh giỏi thì tự đi ký đi?" Tất nhiên Lâm Di Quân có thể nghe thấy ý nghĩa trong lời nói của hai người, cô lập tức tức giận.
"Vâng, miễn là có thể ký hợp đồng, ngay cả khi cô đi ngủ với người khác, đó cũng là bản lĩnh của phụ nữ chúng tôi. Nếu muốn có doanh số, các anh cũng có thể đi ngủ với khách mà." Một nữ nhân viên khác cũng cười khẩy.
Mặc dù cô ta nói điều này với hai nhân viên nam, mọi người đều có thể nghe rằng cô đang mỉa mai Lâm Di Quân.
Lâm Di Quân tức tới muốn ói máu, sắp muốn nổi giận ngay tại chỗ.
Lúc này, Tổng thư ký của Tổng giám đốc Hạ đã lấy một chồng tài liệu cho bộ phận kinh doanh, đưa cho Phạm Minh một và đưa cho Lâm Di Quân một bản khác.
"Cô Lâm, xin chúc mừng. Công ty sau khi nghiên cứu và quyết định, khả năng kinh doanh của cô vượt trội so với những người khác, hiện cô được bổ nhiệm làm trưởng phòng kinh doanh. Phải rồi, giám đốc Hạ nói rằng hy vọng cô sẽ tiếp tục cố gắng, mang lại nhiều đơn hàng kinh doanh hơn cho công ty. " Cô thư ký vừa nói vừa cười.
"Hả?" Lâm Di Quân hú hồn, vội vàng nhìn vào sổ ủy nhiệm trong tay, và rồi sững sờ cả người.