Tất cả mọi người đều cho rằng Lục Trần dám ra tay đánh Thủy Hử Tam Kiệt như vậy chính là thấy mình đã chán sống rồi.
Hồ Hồng cũng trợn tròn mắt, không dám tin vào những gì mắt mình đang thấy.
Lục Trần dám động thủ, đây đúng là không thiết sống, không sợ trời sợ đất nữa sao?
"Lục Trần à Lục Trần, cậu đang tự tìm đến cái chết à, nếu từ đầu cậu ngoan ngoãn nhận lỗi, nặng nhất thì cũ chỉ Thủy Hử Tam Kiệt đánh một trận, bị thương một chút, nhưng giờ cậu lại dám ra tay đánh họ, e là không gãy tay thì cũng gây chân đó." Hồ Hồng vẻ mặt châm chọc nói.
"Mẹ nó, lại dám ra tay, đánh chết nó đi!" Bảy tám tên to con đứng đằng sau Thủy Hử Tam Kiệt nhìn thấy lão đại của mình bị cho ăn bạt tại liền hung hăng cảm đám định xông lên.
Đám đông đang đứng xem mặt mũi liền biến sắc, vội vàng lùi lại sợ tai bay và gió đến bản thân mình.
Lục Trần vẫn đứng im, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Thủy Hử Tam Kiệt.
"Mau cút đi cho tao!" Lão đại Tống Hải thấy thế thì phẫn nộ quát lên.
"Bọn họ mặc dù bị ăn bạt tai của Lục Trần, nhưng trong lòng thì chỉ đang cảm thấy sợ hãi.
Đám người đều không hiểu gì, nhưng lão đại đã nổi giận lên thì bọn họ cũng không dám lỗ mãng nữa, vừa lùi lại vừa vẫn dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Lục Trần.
"Có biết vì sao tôi lại đánh các cậu không?" Lục Trần lạnh nhạt nhìn ba người, ba người này thật khiến anh ấy thất vọng.
"Xin Lục thiếu gia dạy dỗ." Cả ba người trong lòng đều run lên, đại khái đã đoán ra nguyên nhân rồi.
Hồ Hồng bỏ ra năm trăm nghìn thuê mấy người của bọn họ, nói là muốn đổi phó với một tên bảo vệ, không ngờ người mà Hồ Hồng muốn đối phó lại chính là Lục Trần.
Đây không phải là ông chủ mà bọn phú nhị đại bình thường có thể chọc giận, quyền lực đằng sau ba người bọn họ đầu chỉ có mỗi Lục đại gia.
Lúc này trong đầu ba người đều có bản đã tuyên án tử cho Hồ Hồng rồi.
"Bởi vì cả đám ba người các cậu đều thật thiếu phong độ, khiến tôi rất thất vọng. Muốn kiếm tiền, các cậu có thể tới tìm tôi, tôi mặc dù có chút thất vọng nhưng nếu như các cậu là người do chú Trung bồi dưỡng, thì ít nhiều tôi cũng sẽ niệm chút tình cũ. Nhưng các cậu lại giống như một lũ côn đồ, tôi không bạt tai các cậu thì bạt tai ai đây?" Lục Trần thất vọng nói.
Cả ba người đều run lên, bộ dạng giống như mấy đứa trẻ phạm lỗi đang cúi đầu trước người lớn vậy, đến mặt mũi cũng không dám ngẩng lên.
Đám đông xung quanh đang chứng kiến cảnh này cũng không dám tin vào mắt mình.
Hồ Hồng há hốc mồm kinh ngạc tới mức suýt rơi cả quai hàm.
Đây thật sự là quá khủng bố đi mà.
Một tên nhãi như Lục Trần lại dám giáo huấn Thủy Hử Tam Kiệt, hơn nữa Thủy Hử Tam Kiệt lại có bộ dạng rất nghe lời Lục Trần.
Cái người này rốt cuộc là ai cơ chứ?
Hồ Hồng cảm giác như cả thế giới này đều phát điên rồi.
"Hôm nay tôi rất không hài lòng với siêu thị nhà Hồ gia, tôi không quan tâm các cậu dùng biện pháp hay thủ đoạn gì, trong vòng một tuần bắt buộc phải khiến cho siêu thị của Hồ gia không thể tiếp tục kinh doanh nữa, nếu lần này còn tiếp tục khiến tội thất vọng nữa, thì các cậu không cần ở lại Du Châu này nữa." Lục Trần lạnh lùng nói.
Anh ấy quay người đi vài bước liền ném chìa khóa xe của mình cho Tổng Hải ra lệnh: "Mang xe của tôi tới cửa hàng 4S sửa cho tốt đi."
Nói xong liền bế Kỳ Kỳ và xách đồ ăn rời đi.
Mãi tới khi không còn nhìn thấy bóng Lục Trần nữa, đám người Thủy Hử Tam Kiệt mới dám hít thở thoải mái. Áp lực của Lục Trần quá kinh khủng, khiến bọn họ đến thở cũng không dám thở. Ba người họ lúc đó mới nhìn đến Hồ Hồng
Hồ Hồng lúc này hoàn to trợn tròn mắt sợ hãi. Hắn vốn tưởng Lục Trần chỉ là một tên bảo vệ, không ngờ Lục Trần lại khủng bố đến mức này, ngay đến cả Thủy Hử Tam Kiệt khét tiếng đứng trước mặt Lục Trần cũng chỉ như những đứa trẻ mà thôi. Thế mà hắn lại năm lần bảy lượt khiêu khích một nhân vật khủng bố như vậy.... Hồ Hồng liền không dám nghĩ tiếp nữa.
Thấy Thủy Hử Tam Kiệt đằng đằng sát khí đang nhìn mình, hai chân Hồ Hồng mềm nhũn ra, suýt chút thì ngã nhào ra đất.
"Tên nhãi, đến Lục thiếu gia mày cũng dám đụng đến, ai cho mày cái gan lớn như vậy?" Lục Hải bước lên một bước đứng trước mặt Hồ Hồng hỏi.
Sử Tiến và Lâm Thông hai người cùng xông phi vừa đấm vừa đạp Hồ Hồng, Hồ Hồng ôm đầu lăn lốc trên đất, dù rất đau đớn cũng không dám kêu lên.
Đám người ban nãy còn muốn làm tay sai cho Hồ Hồng lại một lần nữa lại được phen kinh ngạc.
Không phải nói Hồ gia có thực lực rất kinh khủng sao, còn có thể khiến tập đoàn Quân Duyệt giải thể được cơ mà, sao giờ lại sợ Thủy Hử Tam Kiệt thế kia?
"Tiểu tử, cái siêu thị rách nát nhà mày cứ đợi ngày đóng cửa đi." Cuối cùng cả ba người đều đã trút cơn giận tột đỉnh trong người, Lâm Tống lạnh nhạt nói với tên Hồ Hồng giờ trong chả khác gì một con chó chết.
Hồ Hồng run rẩy, nén lại những đau đớn trên cơ thể nói: "Ba vị đại ca, xin hỏi Lục Trần rút cuộc là có thân phận như thế nào vậy, tại sao các anh lại sợ hắn như vậy?"
"Thân phận của Lục Thiếu gia đến lượt loại người như mày được biết sao?" Lâm Thông hừ lạnh nói.
"Đừng để mất thời gian với hắn nữa, chúng ta đi thôi, tôi mang xe của Lục thiếu gia đi sửa." Tổng Hải nói xong liền lại chiếc A6 đã bị đập vỡ kính đi đến gara ô tô.
"Nhị ca, tam ca, vậy cuối cùng Lục thiếu gia là người như thế nào vậy ạ?" sau khi Tống Hải rời đi, những người anh em khác đều lũ lượt hỏi Sử Tiến và Lâm Thông.
"Các cậu chỉ cần biết anh ấy là một nhân vật lớn là được, những chuyện khác đừng có hỏi nhiều nữa." Lâm Thông nói rồi cùng Sử Tiến lên chiếc Porsche rời đi.
Đám tay chân không có được câu trả lời, đành phải vừa cố gắng nhớ ngoại hình của Lục Trần, vừa lên xe bán tải rời đi.
Còn Hồ Hồng vẫn đang nằm trên đất, trong lòng đang run sợ đến cực hạn rồi.
Sau khi Lục Trần về nhà, liền bắt đầu nấu nướng.
Về phần chuyện Hồ Hồng anh ấy đã sớm không nghĩ ngợi gì rồi. Một nhân vật nhỏ bé như Hồ Hồng, nếu không phải hắn đã chọc giận anh ấy thì anh ấy cũng không thèm để ý đến hắn.
"Tập đoàn quân Duyệt giải thể rồi, anh có biết không?" Trong lúc ăn cơm đột nhiên Lâm Di Quân hỏi Lục Trần.
"Ừ, nhưng em yên tâm, nghe nói dù tổng công ty tập đoàn quân Duyệt giải thể, nhưng cổ phần mà họ đầu tư vào vài công ty vẫn còn, hơn nữa toàn bộ số cổ phần mà tập đoàn Quân Duyệt có cũng đứng tên dưới một nhân vật bí mật, sẽ không ảnh hưởng đến việc thi công dự án biệt thự hồ Cảnh Long." Lục Trần gật đầu nói, anh ấy biết Lâm Di Quân đang lo lắng điều gì.
Cô ấy vừa có được dự án biệt thự Cảnh Long Hồ, lại còn được tăng chức lên làm giám đốc kinh doanh của dự án đó, đột nhiên tập đoàn quân Duyệt giải thể cô ấy lo lắng cũng là điều bình thường.
"Sao anh lại biết vậy?" Lâm Di Quân tò mò hỏi.
Lục Trần cười cười, Lâm Di Quân lập tức nói thêm: "Chắc chắn là do giám đốc Vương Duy nói cho anh biết rồi."
Cô ấy có được dự án biệt thự hồ Cảnh Long hoàn toàn là do giám đốc Vương Duy và Lục Trần có quen biết, Vương Duy là giám đốc dự án của tổng công ty tập đoàn Quân Duyệt nên chắc chắn là cũng biết nhiều điều bên trong.
"Em chỉ sợ sau này đổi người phụ trách khác sẽ cố ý làm khó chúng ta thôi." Lâm Di Quân vẫn có chút lo lắng nói.
"Sẽ không đâu, tạm thời vẫn là Vương Duy phụ trách, không có ảnh hưởng gì với dự án đó của em đâu." Lục Trần nói.
"Vâng." Lâm Di Quân thở phào một hơi, chỉ cần không đổi người thì không có vấn đề gì.
"Đúng rồi, hôm nay em tới khu biệt thự hồ Cảnh Long rồi, mặc dù vẫn đang thi công, nhưng biệt thự ở đó thật sự rất đẹp, khu mà công ty em giành được đều có giá 50 triệu một căn, nghe nói những căn tốt nhất đều có giá không dưới một trăm triệu." Lâm Di quân đột nhiên nói.
"Bình thường, trước đây khi tập đoàn Quân Duyệt bắt đầu dự án biệt thự đó chính là hướng tới đối tượng siêu giàu ở Du Châu, mấy năm nay phía tây đều phát triển mạnh, Du Châu trở thành thành trung tâm, rất nhiều thương nhân đều nắm bắt cơ hội, những món lợi mà họ kiếm được cũng rất khá." Lục Trần nói.
"Đúng thế, chỉ tiếc hai năm trước chúng ta không gặp thời, lập nghiệp thất bại, nếu không bây giờ công ty của chúng ta chắc cũng có chút quy mô rồi, nói không chừng nếu may mắn còn có thể mua được căn đẹp nhất trong khu biệt thự Cảnh Long Hồ ấy chứ." Lâm Di Quân nuối tiếc đáp.
"Em rất thích biệt thự ở đó ư?" Lục Trần ngẩng đầu nhìn Lâm Di Quân.
"Ai mà không thích chứ, có thể ở đó chính là có thể chứng minh thân phận của mình đó. Cứ coi như chúng ta tiếp tục nỗ lực thêm vài chục năm nữa, thì cũng không mua nổi căn rẻ nhất ở đó." Lâm Di Quận vừa nói trên mặt còn hiện lên chút ngưỡng mộ nữa.
Nhưng cô ấy cũng chỉ có thể ngưỡng mộ trong lòng, cô ấy biết cả đời này cũng không thể sống trong khu biệt thự hồ Cảnh Long.