Người đơn giản như Lâm Di Quân chắc chắn không phản ứng kịp. Vu Lệ mời cô cùng Lục Trần đi chung, thực tế là chỉ muốn khoe bạn trai trước mặt Lục Trần mà thôi, cô gọi điện luôn cho Lục Trần.
Cô nghĩ là Lý Văn Quang có ở đó, hy vọng hai người họ có thể xóa bỏ ân oán. Bây giờ Lục Trần đang có một ít tiền rồi. Cô hy vọng Lục Trần sẽ kinh doanh thêm lần nữa. Chỉ có con đường đó, mới là con đường sáng suốt.
Lý Văn Quang là trưởng khoa của Bộ Công thương, có mối quan hệ tốt với anh ta, khởi nghiệp sẽ suôn sẻ hơn nhiều. Dù gì cô cũng đã từng một lần kinh doanh với Lục Trần, quá trình như nào có nắm rất rõ.
Lục Trần thường sẽ không từ chối Lâm Di Quân, vì Lâm Di Quân rất ít khi yêu cầu anh điều gì. Vì vậy, sau khi nhận được cuộc gọi từ Lâm Di Quân, anh đã đồng ý.
Lâm Di Quân và Vu Lệ hẹn thời gian và địa điểm, rồi đưa Kỳ Kỳ đến nhà ông ngoại. Cả hai đều ra ngoài ăn tối, đành phải gửi Kỳ Kỳ cho ông ngoại.
"Lát nữa Lý Văn Quang cũng sẽ đến, anh ráng giải quyết những hiềm khích trước đây với anh ấy nhé." Chiếc xe đã đến điểm hẹn, Lâm Di Quân nhắc nhở.
"Lý Văn Quang cũng có mặt?" Lục Trần hơi ngạc nhiên và có chút buồn cười.
Vu Lệ theo đuổi anh điên cuồng ở trường đại học, anh theo đuổi Lâm Di Quân, và Lý Văn Quang cũng theo đuổi Lâm Di Quân. Cuối cùng anh và Lâm Di Quân đã đến với nhau, và điều đó khiến Vu Lệ và Lý Văn Quang khó chịu.
Lần trước anh khởi nghiệp thất bại, mặc dù điều đó không liên quan gì đến Lý Văn Quang, nhưng ngay từ đầu hắn đã gây cho anh nhiều trở ngại.
Còn Vu Lệ thì càng kỳ diệu hơn, thậm chí còn đích thân gọi điện để chế giễu anh ta
Hôm nay, Vu Lệ và bạn trai của cô đã mời Lý Văn Quan ăn tối, rồi lại mời anh và Lâm Di Quân. Điều này rõ ràng là kiếm chuyện mà.
Vậy mà Lâm Di Quân không nhận ra điều đó, Lục Trần cũng không nói nên lời.
Nhưng cho dù đó là Lý Văn Quang hay Vu Lệ hay bạn trai của cô, Lục Trần cũng không coi trọng họ, vì vậy anh không quan tâm quá nhiều.
"Anh sẽ cố gắng, nhưng em nên biết rằng một số oán hận không phải nói giải quyết là có thể giải quyết được." Lục Trần nói.
"Ừm, nhưng cũng tốt hơn là không làm gì cả." Lâm Di Quân gật đầu.
"Phải rồi, tại sao em muốn anh có mối quan hệ tốt với Lý Văn Quang? Anh ta làm gì em à?" Lục Trần đột nhiên hỏi.
Nếu Lý Văn Quang dám nhắm vào Lâm Di Quân, anh dám bảo đảm rằng Lý Văn Quang không thể giữ được vị trí hiện tại của mình.
Mặc dù anh chỉ là một doanh nhân, anh vẫn có khả năng này với sức mạnh hiện tại của mình.
"Em không liên quan gì đến anh ta, anh ta nhắm vào em làm gì chứ? Muốn nhắm cũng nhắm vào công ty. Em chỉ muốn tốt cho anh." Lâm Di Quân nói.
"Tốt cho anh à?" Lục Trần có chút không nói nên lời. Anh không nghĩ mình phải nhờ cậy đến Lý Văn Quang cho việc gì.
"Bây giờ anh không phải có một ít tiền rồi sao, không lẽ anh vẫn muốn về làm bảo vệ à?" Lâm Di Quân hỏi lại.
"Ồ." Lục Trần nghe là hiểu ngay, Lâm Di Quân đang khuyến khích anh bắt đầu kinh doanh thêm lần nữa. Có nên nói với cô ấy sự thật không?
Lục Trần lắc đầu. Anh cảm thấy rằng đây không phải là thời điểm thích hợp để nói với Lâm Di Quân sự thật. Ít ra cho đến khi anh có đủ sức mạnh để đối phó với mẹ cả anh, anh không nên để Lâm Di Quần biết thân phận của mình.
Vậy chỉ đành làm việc gì đó rồi.
"Anh không biết phải làm gì bây giờ." Lục Trần lắc đầu, nhất thời anh thực sự không nghĩ ra nên kinh doanh cái gì.
"Việc này không cần vội, với lại anh cũng có thể hỏi giám đốc Vương Duy mà, mối quan hệ của hai anh tốt lắm mà, hãy để anh ấy cho anh một vài gợi ý." Lâm Di Quân nói.
Vương Duy là giám đốc điều hành của tập đoàn quân Duyệt, Lâm Di Quân cảm thấy rằng anh ấy có nhiều kinh nghiệm hơn Lục Trần về mặt này.
"Được rồi, hôm nào đó anh sẽ hỏi anh ấy." Lục Trần mỉm cười và nói.
"Phải rồi, hôm nay em thấy Hồ Hồng tìm anh ở trước của công ty, cậu ta có vẻ nóng nảy lắm, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Lâm Di Quân nói khi cô nghĩ đến tan ca hôm nay.
"Hồ Hồng?" Mắt Lục Trần sáng lên và nói, "À, cậu ta xin anh mua lại siêu thị nhà cậu ta."
Đúng lúc anh đang không biết phải kinh doanh gì để đối phó với với Lâm Di Quân, để cô không nghi ngờ, những lời của cô đúng lúc nhắc nhở anh.
Mấy ngày nay, siêu thị nhà Hồ Hồng không dám mở cửa để hoạt động. Đúng lúc có thể mua lại với giá thấp để kinh doanh rôi.
"Mua lại siêu thị của Hồ gia? Siêu thị nhà họ không có 50 đến 60 triệu, e rằng cũng không thể mua được." Lâm Di Quân nhìn Lục Trần một cách nghi ngờ. Hàm ý là anh có nhiều tiền vậy sao?
"Siêu thị của họ gần như đóng cửa, em không biết sao? Anh cá là họ sẽ bán cho anh 10 triệu." Lục Trần tự tin nói.
Dám không bán, cứ để cho nhà họ không mở cửa là được rồi.
Ban đầu đây là hình phạt của Lục Trần dành cho gia đình họ Hồ.
Lâm Di Quân vẫn có chút không tin và vô tình hỏi: "Lục Trần, hãy nói cho em biết sự thật, lần trước anh có phải anh trúng số thật không? Trúng được bao nhiêu? Sao em không biết gì cả."
Nếu anh chưa bao giờ đến Bắc Kinh, Lục Trần chắc chắn sẽ nói với Lâm Di Quân, nhưng giờ anh chỉ có thể cười cay đắng.
"Thực sự đã trúng số lớn mà, em chưa từng nghe nói rằng thời gian trước đây, có người trong Xổ số Phúc Lợi Du Châu đã nhận hơn 100 triệu sao?" Lục Trần cũng vô tình nhìn thấy tin tức này vài ngày trước, đúng lúc Lâm Di Quân nghi ngờ rằng anh trúng số lớn, anh đã giả vờ, dù gì cũng không có bao nhiều người biết được người trúng giải là ai!
"Hả?"
Lâm Di Quân run rẩy và dừng xe đột ngột, nhìn Lục Trần bất ngờ.
"Có thực sự anh là người đã trúng giải thưởng 100 triệu vài ngày trước không?"
Lần đầu tiên ở Du Châu, người chơi xổ số đã giành được giải thưởng lớn như vậy. Lúc đó toàn bộ người chơi xổ số Du Châu đều đang sôi sục. Lâm Di Quân cũng mua một hoặc hai lần đặt cược mỗi kỳ. Tất nhiên, anh cũng biết điều này.
Lúc đó cố hết sức ngưỡng mộ, nhưng cô không ngờ rằng chồng mình là người trúng giải đó.
Thực sự là một bất ngờ thú vị.
"Có 10 triệu trong thẻ này, mật khẩu là ngày sinh nhật của em, em đi kiểm tra thì sẽ biết ngay." Lục Trần lấy thẻ ngân hàng đã chuẩn bị trước cho Lâm Di Quân.
"Trước đó không đưa em, là sợ em không tin anh."
Lục Trần bổ sung thêm lời giải thích.
"Sao mà em không tin anh, nhưng ông xã, em, em vẫn muốn kiểm tra ngay bây giờ." Lâm Di Quân lấy thẻ ngân hàng. Cô tin rằng Lục Trần không sẽ không nói dổi cô, nhưng cô vẫn muốn đến ngân hàng để kiểm tra ngay, như vậy trong lòng cô mới chắc ăn được.
"Trước cổng Phỉ Thúy 36 là có ngân hàng Y, kiểm tra sau đi." Lục Trần nói cười rồi nói.
Lâm Di Quân gật đầu, họ đến Phỉ Thúy 36 để dùng bữa, dĩ nhiên là đợi được.
Và nếu có đỗ xe trên đường, đó là điều trái phép.
Thấy có một cảnh sát giao thông đằng xa, Lâm Di Quân vội vã khởi động xe và rời đi.
Chả mấy chốc đã đến Phỉ Thúy 36, Lâm Di Quân kêu Lục Trần dừng lại, cô không thể chờ đợi để xuống xe kiểm tra thẻ ngân hàng.
Nhìn vào sự phấn khích của Lâm Di Quân, Lục Trần cảm thấy rằng anh không nói với Lâm Di Quận điều đó là đúng đắn.
Đây chỉ là 100 triệu. Nếu nói với cô ấy sự giàu có mà anh sở hữu bây giờ, cô không vui mừng đến phát điện mới lạ.
Lục Trần đỗ xe và đi đến chỗ Lâm Di Quân, đúng lúc Lâm Di Quân đang kiểm tra tài khoản, quay lại và thấy Lục Trần đang đến, bước tới ôm lấy Lục Trần.