Ông Bố Thiếu Soái

Chương 107: Cục Trưởng Hách Xin Mời!





Đồng Quý đanh mặt lại: “Nói thật cho cô biết, nơi này là trụ sở công ty hóa chất Cửu Dương, một con nhóc như cô không chọc vào nổi đâu!”
“Cút đi mau lên, nếu không tôi sẵn sàng ném cô vào tắm sông đấy!”
Vừa nói, Đào Thiến Thiến vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị chụp ảnh.

Thấy vậy, Đồng Quý thay đổi sắc mặt: “Anh em đâu, cướp lấy điện thoại của cô ta cho tôi!”
Liệt Long vừa phải chạy những hai mươi cây số, anh ta đang không biết trút giận vào đâu, vì thế chẳng nương tay chút nào.

Vài tiếng thét thảm thiết vang lên, đám người kia bầm dập mặt mày.
Đào Thiến Thiến kiêu ngạo hất cằm lên, chụp tanh tách mấy bức liền: “Tôi đã gọi điện thoại cho cục kiểm tra đánh giá chất lượng nước rồi, lát nữa bọn họ tới thì các người sẽ tiêu đời!”
“Đúng đấy, tôi đang chơi bài hăng say thì gọi điện tới, cụt cả hứng!”
Hách Thành đáp lời: “Thì ra là giám đốc Đồng! Không biết ai rảnh rỗi gọi điện thoại tố cáo các anh tự ý xả nước thải ô nhiễm, trong cục đang thiếu người nên tôi đành phải tới đây”.
“Tôi! Chính tôi đã tố cáo!”
Hách Thành nhìn thoáng qua, sau đó nói như không có chuyện gì xảy ra: “Cô nhóc, đừng có nói linh tinh, cô chưa đủ tuổi để phát biểu xem đó có phải nước thải ô nhiễm không đâu, phải kiểm tra một cách chuyên nghiệp thì mới kết luận được!”

“Thế này mà còn cần kiểm tra á? Ông không ngửi thấy mùi sao?”
Ba người lấy một cốc nước làm mẫu, sau đó lần mò một hồi.

Cuối cùng, Hách Thành nói với Đào Thiến Thiến: “Chúng tôi đã kiểm tra rồi, nước này không có vấn đề, hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn xả nước thải bình thường.

Cô nhóc, sau này không hiểu thì đừng có tố cáo bừa bãi, có biết thường ngày chúng tôi bận như thế nào không?”
“Cái gì?!”
Hách Thành bắt đầu khó chịu: “Cô đang hoài nghi mức độ chuyên nghiệp của chúng tôi sao? Nếu thế thì tùy các người thôi, dù sao thì đối với tôi, nước ở đây đạt tiêu chuẩn!”
“Tôi đã nói rồi mà, làm sao chúng tôi lại làm chuyện phạm pháp được!”
Đôi mắt của Hách Thành sáng lên: “Ha ha, thế thì ngại quá, lại làm giám đốc Đồng phải tốn kém rồi”.
“Các… Các người thông đồng với nhau làm chuyện xấu!”
“Thông đồng với nhau làm chuyện xấu? Thì đã sao?”
Hách Thành nở nụ cười khinh thường: “Liên quan gì tới cô? Hôm nay tôi nói luôn nhé, chỉ cần Hách Thành này nói nước đạt tiêu chuẩn thì nó sẽ là đạt tiêu chuẩn, cô làm gì được đây?”

“Ồ? Cục trưởng Hách ra dáng nhà quan quá nhỉ!”
Một giọng nói xa lạ vang lên, sau đó mấy bóng người bước ra khỏi rừng.
“Cục trưởng Triệu của Cục Pháp Vụ, chuyên quản lý những vụ tham ô ăn hối lộ!”
“Cục trưởng Vương của Cục An Ninh, chuyên phụ trách bắt giam và điều tra!”
“Ông đoán xem bọn họ tới đây làm gì?”
Cục trưởng Hách sợ xanh mặt lại, còn xanh hơn cả màu của nước thải nữa.

Đôi chân ông ta không khỏi phát run, Cục Pháp Vụ cách chức, Cục An Ninh bắt giam, Viện Kiểm Sát kết án, rõ ràng là một chuỗi các dịch vụ theo dây chuyền rồi còn gì nữa!
Hạng Tư Thành đi tới trước mặt ông ta, mỉm cười nhìn nước bẩn trong cốc chia độ mà ông ta đang cầm rồi nói: “Vừa rồi ông nói nước này đạt tiêu chuẩn đúng không?”
Hách Thành cắn răng gật đầu.
Nhận hối lộ của Đồng Quý, cố tình làm giả báo cáo đánh giá chất lượng?
Nếu dám nói như thế thật thì “chuỗi dịch vụ theo dây chuyền” trước mặt sẽ lập tức “phục vụ” ông ta mất.
“Ồ… Cục trưởng Hách không cần lấy nhân cách ra đảm bảo, bởi vì chúng tôi tin tưởng trình độ chuyên môn của ông.

Theo điều lệ xả nước thải của nước ta, bất cứ một loại nước nào phù hợp tiêu chuẩn xử lý nước thải thì đều có thể uống được”.
“Cục trưởng Hách, nói lâu như thế thì chắc là ông cũng khát rồi nhỉ!”
----------------------------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.