Ông Bố Thiếu Soái

Chương 212: Nỗi Lòng Của Trương Quân





"Lúc đó tao còn chưa trả được thù, không muốn chết chút nào..."  
      "Tao chết thì mày sẽ là người thừa kế hợp cách của thế gia Trọng Cảnh, tiếc là mày quá vội vàng..."  
      "Trương Trạch Thành!"  
      Trương Học Tâm bỗng quát lên: "Không ngờ cậu lại làm ra chuyện khó có thể tha thứ được như thế!"  
      "Cậu ấy không chỉ là cậu cả của thế gia Trọng Cảnh, mà còn là anh trai của cậu!"  
      "Cậu đã máu lạnh đến mức đấy rồi sao?!"  
      Trong mắt ông ta hiện lên nét thất vọng: "Người đâu, bắt cậu ta lại, đợi họp gia tộc thì sẽ bàn xem phải xử lý như thế nào!"  
      "Đừng, đừng mà!"  
      Trương Trạch Thành quỳ xuống đất, ôm lấy đùi của Trương Quân rồi gào khóc: "Anh ơi, em sai rồi! Em biết sai rồi!"  

      "Nể tình chúng ta là anh em cùng cha khác mẹ, xin anh hãy tha cho em lần này!"  
      "Bố chỉ có hai đứa con trai là chúng ta thôi!"  
      Trương Quân cười ha ha, anh ta chậm rãi cúi đầu xuống, thì thầm vào tai hắn ta: "Bao năm qua, tao luôn đi khắp mọi nơi, ngoài việc sưu tầm các loại độc hiếm gặp ra thì còn tình cờ phát hiện một vài chuyện thú vị..."  
      "Ví dụ như mày chẳng hề có quan hệ gì với nhà họ Trương của thế gia Trọng Cảnh!"  
      Như nghe thấy tiếng sấm đánh, Trương Trạch Thành ngây ra như phỗng: "Anh...!Anh nói thế là sao?"  
      "Chẳng lẽ mày vẫn chưa hiểu sao? Mẹ của mày, cũng chính là mẹ kế của tao, không trọn đạo làm vợ, tằng tịu với người ngoài!"  
      "Còn mày thì chỉ là một thằng con hoang mà thôi!"  
      "Từ trước tới nay, huyết mạch chi chính của thế gia Trọng Cảnh luôn chỉ có một mình Trương Quân này!"  
      "Không! Anh lừa tôi! Nhất định là anh đang lừa tôi!"  
      Trương Trạch Thành điên cuồng gào thét, run rẩy như bị hút hết sức lực trên người.

      "Ha ha, chỉ cần đi xét nghiệp DNA là sẽ biết ngay thôi, tao có cần phải nói dối không?"  
      "Mày yên tâm, trước kia tao không biết số phận của mình sẽ đi đâu về đâu, vậy nên không thèm để ý tới chuyện trong gia tộc, nhưng bây giờ...", trong mắt Trương Quân hiện lên sự lạnh lẽo: "Dưới sự quản lý của tao, tao tuyệt đối sẽ không cho phép thế gia Trọng Cảnh có loại tạp nham như thế!"  
      Giọng nói khí phách vang lên bên tai mỗi một thành viên của thế gia Trọng Cảnh.

Giờ phút này, ai cũng nhìn Trương Quân bằng ánh mắt cung kính, bởi vì bọn họ biết, chỉ có một người lãnh đạo nghiêm khắc thì mới có thể dẫn dắt gia tộc mình bước tới tương lai huy hoàng.


      Trương Trạch Thành bị đưa đi trong sự đờ đẫn.

Trương Quân đầu đầu lại, nhìn khuôn mặt suy yếu của Đào Thiến Thiến, trong mắt lóe lên sự đau lòng.

Anh ta bước tới, mở miệng nói: "Cô Thiến Thiến, trong thế gia Trọng Cảnh có rất nhiều thuốc hay, lại còn am hiểu dưỡng sinh, cô hãy ở lại đây để phục hồi sức khỏe, tôi cũng có thể báo đáp ơn cứu mạng của cô".

      Đào Thiến Thiến mỉm cười, đang định từ chối thì Hạng Tư Thành lại phát hiện ra ý của Trương Quân, vì muốn gắn kết bọn họ nên anh vội vàng nói: "Thiến Thiến, anh thấy Trương Quân nói đúng đó, vả lại, nơi này là thế gia Trọng Cảnh, đâu đâu cũng toàn là thảo dược và những bài thuốc hay, sao không nhân cơ hội này ở lại để mở mang kiến thức?"  
      "Chuyện này..."  
      Câu nói ấy khiến Đào Thiến Thiến hơi dao động.

      "Được rồi, em đang yếu, lặn lội đường xa thì không hay đâu.


Bây giờ đã lấy được Thái Tuế rồi, tiếp theo phải làm phiền em báo cho thầy Đào Xá, Hạng Tư Thành ở thành phố Hạng Vương chờ ông ấy!"  
      Đào Thiến Thiến gật đầu: "Vâng, em sẽ mau chóng báo cho ông nội!"  
      Thấy Đào Thiến Thiến đồng ý, Trương Quân mừng rỡ, âm thầm giơ ngón cái lên với Hạng Tư Thành, hai người ngầm hiểu với nhau.

Sau khi đưa Đào Thiến Thiến đi nghỉ ngơi, dưới chân núi Thái Dương, Trương Quân nhìn Hạng Tư Thành với vẻ mặt nghiêm túc: "Ở đó không cần tôi giúp thật hả?"  
      "Lúc trước tôi không có quyền hành gì, còn bây giờ, nếu cậu cần thì thế gia Trọng Cảnh hoàn toàn có thể giúp cậu một tay!"  
      Hạng Tư Thành khẽ lắc đầu, đôi mắt anh hơi lóe sáng: "Chút chuyệt vặt vãnh ấy mà còn cần cậu giúp thì tôi vô dụng quá rồi đấy!"  
      "Đồ của mình bị mất thì tất nhiên là phải tự tay giành lại rồi!"  



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.