Ông Bố Thiếu Soái

Chương 213: Hạng Tư Thành Trở Về





Trong nhà họ Hạng ở thành phố Hạng Vương.

      Thẩm Tuyết Liên họp mặt người trong gia tộc, bà ta cao ngạo nhìn Hạng Thiếu Quân và Vân Tịnh Nhã, lúc này sắc mặt của hai người họ rất khó coi.

      Hạng Dĩnh nhìn bọn họ với vẻ mặt trào phúng: "Hôm nay là ngày thứ năm rồi, Hạng Tư Thành đâu?"  
      "Lúc trước mạnh miệng như thế, bây giờ Thái Tuế đang ở nơi nào?"  
      Hạng Bân bị Hạng Tư Thành chém mất một cánh tay, vẻ mặt của hắn ta là ác độc nhất: "Em tưởng thằng đó sẽ làm nên cơm cháo gì chắc? Dùng thế lực của nhà họ Hạng chúng ta còn khó tìm ra báu vật hiếm có như Thái Tuế, huống chi là thằng phế vật ấy!"  
      "Không được nói bố tôi như thế, bố tôi không phải phế vật!"  
      Vân Yên Nhi đang được Vân Tịnh Nhã bế, cô bé tức giận hét lên với Hạng Bân.

      "Ái chà, ngay cả một con ranh như mày cũng dám quát tao à?"  
      Hạng Bân trợn mắt lên rồi bước tới.


Hạng Thiếu Quân vội vàng đứng chắn trước mặt hắn ta: "Hạng Bân, cậu định làm gì?"  
      "Cút sang một bên cho tao!"  
      Hạng Bân chỉ vào đầu anh ta: "Tao phải đi dạy cho con ranh này một bài học, mày có ý kiến gì hả?"  
      Vẻ mặt của Hạng Thiếu Quân vô cùng khó coi: "Đó là con gái của Tư Thành, dám động vào cô bé, cậu không sợ Tư Thành về thì sẽ tới hỏi tội cậu sao?"  
      Hạng Bân cười ầm lên: "Không biết lúc này hắn đang chui rúc như một con chó ở cái xó xỉnh nào ấy chứ, còn đòi tới hỏi tội tao? Bây giờ hắn nên lo rằng tao sẽ đi kiếm chuyện với nó thì có!"   
      "Không! Em trai tôi tuyệt đối sẽ không chạy trốn, cậu ấy nhất định sẽ tìm được Thái Tuế!"  
      Hạng Thiếu Quân nói chắc nịch.

      Dứt lời, người nhà họ Hạng hùa nhau giễu cợt, Hạng Vấn Hải nhìn anh ta: "Trở về? Về làm gì? Về để cụp đuôi bỏ đi như một con chó à?"  
      Trong mắt Hạng Bân hiện lên sự độc địa: "Hạng Tư Thành không có ở đây, vậy thì tao sẽ xử con ranh này, coi như đòi chút lãi cho mối thù mất tay của tao!"  
      "Cậu không được..."  
      "Cút sang một bên!"  
      Hạng Thiếu Quân đang định ngăn cản thì Hạng Bân đã giơ chân lên đá anh ta bay đi.

Vân Tịnh Nhã lập tức ôm Vân Yên Nhi vào lòng, căng thẳng nhìn hắn ta: "Cậu...!Cậu định làm gì?"  
      "Hê hê..."  
      Hạng Bân nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, cười nói: "Không ngờ thằng phế vật Hạng Tư Thành lại tìm được một cô vợ xinh đẹp như thế, đúng là có phúc thật..."  
      "Đi theo thằng bất tài ấy thì làm gì có tương lai, chi bằng theo tao đi, ngày nào tao cũng sẽ làm mày phê pha trên giường, ha ha..."  
      Vừa nói, hắn ta vừa vươn tay ra định sờ lên khuôn mặt xinh đẹp của Vân Tịnh Nhã.

Vân Tịnh Nhã sợ tái mặt, trong lúc cô không biết phải làm thế nào, một giọng nói lạnh lẽo bỗng vang khắp căn phòng: "Hạng Bân, chỉ còn có một cánh tay mà mày cũng không cần nó nữa hả?"  
      Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, sắc mặt của Hạng Bân cứng đờ lại.


Hắn ta quay đầu sang, nhìn thấy Hạng Tư Thành bước tới với vẻ mặt âm trầm.

Thân thể của hắn ta vô thức run lên, vội vàng lùi về sau mấy bước, dáng vẻ như vừa gặp phải ma: "Hạng...!Hạng Tư Thành, sao mày lại về đây?"  
      Hạng Tư Thành nhếch môi: "Ồ? Tao không nên về sao?"  
      Từ nãy tới giờ Thẩm Tuyết Liên vẫn luôn im lặng, lúc này, đôi mắt bà ta lóe lên, nhìn Hạng Tư Thành rồi trầm giọng nói: "Hạng Tư Thành, cậu lại bước vào nhà họ Hạng làm gì? Chẳng lẽ cậu định nuốt lời?"  
      "Đúng thế!"  
      Hạng Vấn Hải tiếp lời: "Đừng quên những gì cậu đã nói lúc trước, cút ra khỏi nhà họ Hạng và đừng bao giờ bước chân vào thành phố Hạng Vương nữa, chẳng lẽ cậu muốn chúng tôi phải đuổi cậu đi sao?"  
      Đối mặt với sự chất vấn mỉa mai của bọn họ, Hạng Tư Thành nghi hoặc nói: "Có phải đầu óc của các người có vấn đề rồi không?"  
      "Vì sao tôi phải rời khỏi nhà họ Hạng?"  
      "Hạng Tư Thành!"  
      Hạng Vấn Hà nóng tính, ông ta lập tức sửng cồ lên: "Tao biết là mày sẽ không nhận mà, may mà hôm ấy tao đã ghi âm lại tất cả những gì mày nói rồi!"  
      Vừa nói, ông ta vừa lấy điện thoại ra, trong đó vọng ra lời nói của Hạng Tư Thành hôm ấy.

Sau đó, ông ta đắc ý nhìn anh: "Bây giờ mày còn gì để nói nữa?"  
      Hạng Tư Thành nghi hoặc nhìn ông ta: "Đúng là khi ấy tôi đã nói như thế, nhưng có vấn đề gì sao?"  

      "Còn giả vờ ngớ ngẩn nữa, không tìm được Thái Tuế thì không bao giờ bước chân vào thành phố Hạng Vương, vậy bây giờ mày có tư cách gì xuất hiện ở đây?!"  
      "Thái Tuế? Ông đang nói tới thứ này à?"  
      Hạng Tư Thành lấy ra một chiếc hộp gỗ kiểu cổ.

Sau khi mở ra, mùi thuốc xộc vào mũi của mỗi một người có mặt ở đây.

Chỉ ngửi một cái mà ai cũng cảm thấy sảng khoái tinh thần.

      Trong đầu mọi người lập tức xuất hiện một suy nghĩ hoang đường.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.